Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy nhiên, tất cả những điều này, khi lớp sương mù hỗn độn tan đi một chút và những mảnh vỡ thời gian không còn dày đặc, chứng tỏ hai sào huyệt kia đều phục vụ cho đường cổ, chỉ là một bộ phận của nguồn năng lượng mà thôi!
Các nguồn năng lượng khác, còn có thái thượng địa thế, còn có toàn bộ càn khôn dương gian.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Tiếng chuông vang lên, ba thân ảnh phá không trên con đường đó, nghịch chuyển thời gian, lúc thì đến gần, lúc thì hướng về cổ đại càng thêm xa xôi.
“Cái này… nàng biến mất, chẳng lẽ là quy về cổ đại. Chúng ta có thể đã nhìn lầm. Nàng ấy dường như… đang tìm hiểu cái gì đó.” Thịnh Ngọc Tiên lên tiếng.
Nhất thời, có một số người hiểu rõ, đây chung quy là chân tướng lịch sử lại xuất hiện.
Tuy nhiên, điều này có thể sao? Có người có thể nghịch chuyển thời gian. Điều này quá kinh khủng, hoàn toàn không thực tế.
Ai có thể dọc theo tuế nguyệt trường hà mà lên?
Chỉ là, mắt thấy mới là thật, bọn họ đích thật đã nhìn thấy.
Oành.
Đột nhiên, một cơn giông bão từ trên trời rơi xuống, đập tan tổ Chân Long và sào huyệt Bất Tử Điểu, lại có thêm ba bóng người giáng xuống, phá hủy nơi này, giết đến thời cổ đại xa xôi.
Nhất thời cả con đường hỗn loạn, có người can ngăn, có người phá phách.
Kết quả, sáu thân ảnh gặp nhau, chém giết cùng một chỗ, máu văng tung tóe, hồn quang rung chuyển cổ kim, hình ảnh chư thiên bị đánh xuyên và nhuốm máu hiển hóa.
Mọi người hoàn toàn ngây ra, sáu người kia lại biến mất, thẳng hướng cổ đại.
“Ta đã nghe qua đoạn truyền thuyết này. Năm đó, có người không chỉ một lần tìm kiếm tiết điểm đặc biệt giữa chư thiên, muốn giết tới một thời đại có tên là Loạn Cổ, muốn tìm một người…”
…
Thời gian ảm đạm, rốt cuộc tất cả đều bình tĩnh lại.
Dòng sông tuế nguyệt cuối cùng không có đảo lưu.
Quá khứ chung quy đã đi qua, sớm đã tiêu tán rất nhiều năm, vạn cổ tịch diệt, không có khả năng nghịch chuyển.
Những gì mà mọi người nhìn thấy lúc này cũng chỉ là một góc chân tướng của năm đó, chứng kiến chỗ cường đại vô cùng nghịch thiên của cổ nhân, từng có người từ nơi này rời đi, kịch chiến trên đường thời gian.
Những người đó, có người chết đi, còn có người từ tiết điểm khác giết ra, sớm đã rời đi.
Bụi về với bụi, đất về với đất, tuế tuyệt trường hà chung quy vẫn chảy xuôi về phía trước, không cách nào chống lại. Người có can đảm ngăn cản, hết thảy đều bị tan rã, bị ma diệt.
“Bèo dạt mây trôi, một trận huy hoàng, mấy chuyến thê lương, đục xuyên chư thiên, thời gian hoang vu, tổ tiên xúc động lòng người, địch thủ đáng sợ không có đầu nguồn đều bị cựu thổ, đại vũ trụ quật khởi mai táng, không còn dấu vết.”
Có người thở dài, chính là âm thanh của cổ lão ở chỗ sâu nhất địa thế thái thượng Nguyên tộc, một ánh lửa chìm nổi, cuối cùng biến mất.
Tuy nhiên, người Thiên Tiên đảo hải ngoại cũng không thất vọng, cẩn thận tìm kiếm cái gì đó. Cho dù chỉ là một góc tàn giáp, một mảnh chuông vỡ cũng đã là phát hiện trọng đại rồi.
Nếu phát hiện được chân huyết của những người đó, phát hiện năm đó lưu lại dù chỉ một sợi tóc, tất cả đều kinh hỉ. Nếu ôn dưỡng tế đàn, biết chừng đâu sẽ sinh ra cái gì đó.
“Người và năm đó đều tiêu tán. Ngay cả địch nhân cũng có khả năng xương cốt mục nát, trở thành bụi bặm, cần chi so đo quá khứ. Quan trọng là hiện tại.”
“Đúng, chúng ta đi tìm cơ duyên của riêng mình đi.”
Mọi người lần lượt bình tĩnh lại, không còn đắm chìm trong đoạn lịch sử cũ kia nữa.
Trên thực tế, có một số chuyện xưa cho dù ngươi muốn thăm dò cũng tìm không thấy. Nó quá cũ, không có mấy người có tư cách tìm hiểu được toàn bộ chân tướng.
Tuy nhiên, có một điều bọn họ nói đúng, trong cuộc sống này, ngươi chỉ cần tập trung vào hiện tại, thăm dò quá nhiều thứ khác cũng vô ích.
Sở Phong cũng như vậy, hắn bình tĩnh ôn hòa, không cần biết quá khứ thay đổi, sự thật bi thảm của lịch sử có liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ cần biết tình cảnh đương thời, chỉ cần tăng lên chính mình là được.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu nhìn chằm chằm Bất Hủ Lô Thể đằng trước, trong lòng cũng không còn suy nghĩ nào khác.
Tiến hóa giả các tộc cũng đã khôi phục lại, tĩnh tâm ngưng thần, kích hoạt côi bảo riêng phần mình mang đến, muốn có được tạo hóa vốn có ở đây.
Ngoài ra, chỗ sâu trong cấm địa thái thượng còn có càn khôn khác.
Trước luyện thể trong lò, rèn đốt chân ngã, về sau lại đi tìm những loại trái cây cấp Đại Vũ. Nếu có thể hợp tác cùng với chủ nhân nơi này, đào móc mật tàng bên trong địa thế thái thượng, có trời mới biết sẽ như thế nào.
“Ngươi, đến đây, tránh để người Nguyên tộc đánh chết ngươi.” Nam nhân tóc bạc Vương tộc Huyền Hoàng tộc lên tiếng, điểm chỉ Sở Phong qua đó, cũng coi như là có ý tốt, lo lắng người Nguyên tộc đánh lén, giết chết Sở Phong. Nhưng lời nói ra từ miệng hắn ta lại không được xuôi tai.
Sở Phong cau mày, cũng không thể cho hắn ta một bạt tai được.
“Tiểu hữu, ngươi có cách nào tiến vào lò bát quái thái thượng không?” Lão giả Huyền Hoàng tộc hỏi.
“Đang nghiên cứu.” Sở Phong đáp.
Nơi này đích thật là tử địa, mây khói lượn lờ từ trong lò đá bốc lên gần trong gang tấc, sương mù rực rỡ không ngừng bốc hơi. Một khi ném đồ vật vào, nhất định sẽ dẫn đến ánh lửa bùng phát, đốt cháy hết thảy.
Thần Vương đứng gần lô thể đã chết thảm vài người, chứ đừng nói chi trực tiếp tiến vào. Ngay cả chuẩn Thiên Tôn cũng sợ hãi, tim mật lạnh xuống, không dám đến gần.
Chỗ như vậy thật sự cho người ta Niết Bàn sao? Ai cũng không dám vọng động.
“Tộc ta từ bỏ.” Lúc này, người cưỡi trên một con cá mập màu đỏ lên tiếng. Bọn họ đến từ một chủng tộc rất cường đại nào đó nhưng cũng không thể làm gì được ở đây.
Người Đạo tộc tìm kiếm Cửu Chuyển Kim Thân Hoa ở Bất Tử Sơn, người Phật tộc lắng nghe lão tăng một trong Khai Thiên Lục Lão giảng kinh ở bờ biển lửa địa thế thái thượng tạm thời cũng không đến.
Tất cả mọi người đều im lặng. Cái gọi là Bất Hủ Lô Thể này không cách nào tiến vào, chân chính được xem là tử địa.
Ánh mắt người Nguyên tộc lấp lóe, suy nghĩ thật lâu, cũng không dám sử dụng Từ Tủy Pháp Chung thử mở ra con đường đó, sợ bị côi bảo hủy đi.
“Tiểu hữu có biện pháp gì không?” Lão giả Vương tộc Huyền hoàng tộc hỏi Sở Phong.
Sở Phong lắc đầu, thở dài một hơi: “Khó lắm, ta có cảm giác ngay cả Thiên Tôn vào cũng sẽ phải chết, hóa thành bụi bặm. Thậm chí đại năng xâm nhập cũng phải trở thành kiếp thổ.”
Đây là suy nghĩ thật sự của hắn. Nhất thời, hắn không nhìn thấy sinh lộ. Cái gọi là thiên cổ danh lô chính là tịnh thổ giúp con người thoát thai hoán cốt nhưng cũng là địa ngục, ai vào người đó sẽ chết.