Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ha ha…” Mặc dù lão giả Mạc gia Nhân Vương tộc đang cười nhưng nụ cười lại không mang theo thiện ý mà mang theo sự đùa cợt.
Ông ta thân là chuẩn Thiên Tôn Vương tộc, có tộc đàn nào dám nói chuyện với ông ta như vậy?
Nhất là Nhân tộc, một khi nhìn thấy ông ta, nhất định phải bái. Bởi vì ông ta là người đến từ Mạc gia Vương tộc.
Tiếp theo, Mạc lão giả lại lên tiếng: ‘Có đôi khi ta cho rằng nhiệt huyết và tự phụ của thiếu niên là một sự phấn chấn tinh thần, có bốc đồng, có mạnh dạn đi đầu, là bản năng mà tuổi tác giao phó cho bọn họ. Nói theo một ý nghĩa nào đó chính là vốn liếng của tuổi trẻ.”
Nói đến đây, ông ta hơi dừng lại một chút, vô cùng lãnh đạm nói tiếp: “Tuy nhiên, hăng quá hóa dở. Khi một người quá tự phụ, cũng cách không biết thời thế, không biết trời cao đất rộng không xa. Ừm, ngươi chính là người như vậy. Hôm nay ta mới gặp được loại xuẩn vật như ngươi.”
Đây là lời nói của lão giả Mạc gia Nhân Vương tộc. Ông ta nhìn lướt qua Sở Phong, giọng điệu bình thản, âm thanh không cao nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chói tai.
Biểu hiện của rất nhiều người trở nên dị dạng. Lão giả Nhân Vương tộc nói rất nặng, không nể mặt gì cả.
Tuy nhiên, nghĩ lại, rất nhiều người đều cảm thấy ông ta thật sự có vốn liếng để nói những lời này, giống như Chu Chính Đức bất kính với người Vương tộc sẽ phải chết, hơn nữa còn chết rất thê thảm.
Mọi người quay sang nhìn Sở Phong, cảm thấy sau khi hắn bị Nhân Vương tộc để mắt đến, tình huống sẽ cực kỳ hỏng bét.
“Lão thất phu, ngươi chán sống rồi, ngươi chính là tế phẩm.” Sở Phong lạnh đạm lên tiếng.
Bên cạnh lão giả Mạc gia Nhân Vương tộc còn có một đám người trẻ tuổi, tất cả đều là nhân tài mới nổi của tộc, là thanh niên cấp cường giả đỉnh cấp, lúc này ai nấy đều bật cười.
Tuy nhiên, nụ cười đó có chút lạnh, hơn nữa còn có sự thận trọng, thể hiện rõ ràng thân phận bất phàm của bọn họ, tự cao mà tự phụ.
“Hắn đang nói đùa à? Đại khai sát giới? Muốn dùng máu kẻ địch tế lô, chính là nói chúng ta sao?”
“Ha ha…” Có người không lên tiếng nhưng nụ cười nói rõ hết thảy, toàn là sự châm chọc, chế giễu, một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống.
Giống như Nhân Vương văn minh xán lạn gặp gỡ dã nhân man hoang.
“Đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa. Ngươi đang sống theo kiểu ăn lông ở lỗ sao? Ngươi đến từ nơi nào, lại không biết kính sợ Nhân Vương tộc.”
Đây là lời của bọn họ, có khinh thường, càng nhiều hơn chính là xem thường. Chỗ sâu trong đáy lòng bọn họ có một tín niệm, cho dù tạo nghệ trận vực của ngươi cao thì có ích lợi gì? Thân là Nhân Vương, trời sinh khắc chết huyết mạch Nhân tộc khác. Vì thế, bọn họ vô cùng tự tin.
Cũng không phải tất cả đệ tử Nhân Vương tộc đều lạnh nhạt. Có người tính cách cường ngạnh nhịn không được liền quát lớn: “Thân là Nhân tộc, ngươi gặp vương không bái, lại còn dám phát ngôn bừa bãi? Đúng là buồn cười! Ngươi có biết trên người mình chảy xuôi huyết thống gì không? Lát nữa, máu của ngươi, cơ thể của ngươi sẽ thành thật nói cho ngươi biết, một sự kính sợ nguyên thủy đến từ linh hồn. Ngươi cần quỳ bái người của huyết thống Nhân Vương, thành kính dập đầu.”
“Chu Chính Đức Chu huynh, mời ngươi dời pháp giá đến nhận tội đi.” Cũng có người chế nhạo.
Một số nam nữ trẻ tuổi Mạc gia nhao nhao lên tiếng. Có người biểu hiện nghiêm túc nhưng có người thì mang theo nụ cười trào phúng.
Sắc mặt Sở Phong âm trầm, gào to một tiếng cắt ngang lời bọn họ: “Một đám gà đất chó sành mà cũng dám ở trước mặt ta bàn cấp bậc lễ nghĩa, bàn kính sợ. Tất cả bò qua đây nhận lãnh cái chết đi.”
Đám người kia quá tự phụ, ngôn ngữ bất kính, không kiêng nể gì cả, hắn tất nhiên cũng không cần phải nói lời dễ nghe. Dù sao, cũng phải chân chính thể hiện uy thế Đại Thần Vương, hắn không ngại miệng phun trọc khí, lấy huyết tẩy lễ.
Có một số người trẻ tuổi Mạc gia bùng nổ ngay tại chỗ.
“A, có cá tính. Lát nữa chúng ta bắt hắn, tuyệt đối không nên giết, giữ hắn lại, nấu luyện gân xương da máu của hắn, treo trước sơn môn tộc ta, để mọi người đều nhìn thấy.”
Một thiếu nữ trẻ tuổi Mạc gia lên tiếng, còn cường ngạnh hơn cả đám nam tử.
Lúc này, có một số thanh niên cường giả Mạc gia đồng thời kích hoạt huyết mạch Nhân Vương. Nhất thời, huyết quang sáng chói, giống như một vòng nắng gắt hoành không, vô cùng dọa người.
Lỗ chân lông của bọn họ phát ra huyết quang chói lọi, máu tím tràn ngập như mặt trời lóa mắt, áp chế tất cả Nhân tộc có mặt ở hiện trường.
Cùng một thời gian, bị huyết khí đám thanh niên trẻ tuổi kích thích, huyết dịch vị chuẩn Thiên Tôn Mạc gia cũng khôi phục. Đây là bị động tỉnh lại.
Oành một tiếng, như thiên kiếp hàng thế. Dải đất là một mảnh phù văn kinh khủng, không giống bình thường, cảm giác áp bách kinh thế hãi tục.
Đáng sợ nhất chính là, thiếu niên bên cạnh bọn họ được cho rằng đại hiền viễn cổ, cơ thể thoáng động, tràn ra khí tức cực kỳ kinh khủng.
Tuy nhiên, thiếu niên này rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, huyết dịch thức tỉnh cũng chậm rãi ổn định lại.
Sắc mặt Sở Phong ngưng lại. Hắn có lòng tin, không sợ địch tứ phương nhưng hắn cũng phải ngưng trọng. Trong tích tắc vừa rồi, hắn nhạy bén bắt được dị thường, thiếu niên kia thật không đơn giản, là một nhân vật lợi hại.
Hắn ta thật sự là đại năng đại hiền cổ đại sao? Tuy nhiên, cảnh giới của hắn ta là Thần Vương cảnh, hắn ta còn có thể làm gì?
Sở Phong lãnh đạm, chủ động bước lên phía trước, muốn đánh ra.
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Chu Chính Đức quả nhiên dũng khí hơn người, muốn ra tay với người của Nhân Vương tộc, hơn nữa còn biết rõ đối phương còn có cường giả không thể ước đoán.
Trong thời khắc mấu chốt, chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc lên tiếng nhắc nhở: “Mạc huynh, xin hãy lưu ý, đừng giết hắn. Tiền bối trong cấm địa thái thượng còn muốn giữ lại tính mạng của hắn, là do ta lỡ lời trước đó.”
Lão giả Mạc gia Nhân Vương nghe xong, khẽ giật mình, nhưng rất nhanh gật đầu, cười nhạt: “Ồ, vậy thì cứ tuân theo pháp chỉ của các bậc tiền bối cấm địa thái thượng.”
Nếu Hỏa Tinh bên trong cấm địa thái thượng cần kỳ tài trận vực, vậy thì cứ lưu lại người sống. Lão giả Mạc gia đưa ra quyết định. Dù sao, sinh vật trong cấm địa thái thượng cũng không dễ chọc. Cho dù là Nhân Vương tộc cũng phải kiêng kỵ.
Chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc mỉm cười: “Bây giờ ta sẽ khống chế Từ Tủy Pháp Chung, dung hòa quy nhất với lô phụ, không tiện ra tay. Các ngươi cẩn thận, đừng để hắn chạy trốn.”
Hiện tại, tộc bọn họ đang đến thời khắc quan trọng, pháp chuông oanh minh, ký hiệu trận vực dày đặc, dung hòa xen lẫn cùng lô phụ, khiến cho nơi đó tràn ngập sinh cơ, không còn khô nóng, giống như biến thành một tòa động thiên phúc địa.