Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong quả quyết từ chối, lấy lý do vẫn còn muốn nghiên cứu.
“Tùy ngươi thôi.” Gã thanh niên tóc bạc dẫn đội, quay người rời đi.
“Đại gia ngươi.” Sở Phong rất muốn phun ra ba chữ này nhưng cuối cùng hắn cũng không nói ra miệng. Phương thức đối nhân xử thế của đối phương thật sự khiến cho hắn không chịu được.
Lão giả Huyền Hoàng tộc cũng mời Sở Phong nhưng cũng bị hắn từ chối. Ông vỗ vai của hắn một cái rồi cũng rời đi.
Tương tự, người Vương tộc Huyền Hoàng tộc cũng không có ai ngăn cản, không ai cạnh tranh. Bọn họ thuận lợi lấy được một lô phụ.
Mười hai lô phụ hóa thành đá, có cái cổ phác không cầu kỳ, có cái sáng lóng lánh giống như ngọc thạch đúc thành, cũng có cái giống như được tạo thành từ kim loại, tất cả đều có sự khác biệt của riêng mình. Một số lô còn phát ra ánh sáng năm màu, còn có khói lưu động nhiều màu sắc, đồng thời còn trộn lẫn với hỗn độn khí, vô cùng kinh người.
Rất nhanh, tất cả mọi người vọt tới, muốn cạnh tranh những lô còn lại.
Chủ lô chỉ còn lại một mình Sở Phong, hắn vẫn còn đang nghiên cứu. Hắn không cam tâm, muốn tiến vào cổ lô hung danh hiển hách giữa chư thiên này.
Gần như trong nháy mắt, tiếng kêu giết rầm trời, huyết dịch văng lên, đại chiến bộc phát. Ai cũng muốn tranh đoạt một danh ngạch, không muốn buông tha cho một cơ hội như vậy.
Tuy nhiên, cho dù đoạt được danh ngạch, có mấy ai có thể cam đoạn chịu đựng nổi mà không bị lô phụ đốt thành bụi.
Tuy nhiên, mặc dù biết như thế, mọi người cũng nghĩa vô phản cố, trước chiếm một lô rồi nói sau. Ai muốn bỏ qua cơ duyên nấu luyện thành cơ thể vô địch trong lò bát quái thái thượng lưu truyền thiên cổ chứ?
Lúc này, một số người của Nguyên tộc tế ra Từ Tủy Pháp Chung dựng lên một màn ánh sáng, giúp cho lô phụ bọn họ chiếm cứ ổn định lại. Có người sắp bắt đầu luyện thể luyện hồn.
Tuy nhiên, chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc nhìn về một hướng, không khỏi giật mình. Ông ta cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.
“Khí tức quen thuộc?” Ông ta không khỏi kinh nghi bất định.
Đúng lúc này, có người đến, mang theo một số người tiến vào nơi này.
“Tuế nguyệt tĩnh hảo, tinh thần bình hỏa, tâm đã thành Phật thành tiên nhưng không bằng đảo ngược thời gian, quy hồi ngã chân.”
Đó là một thiếu niên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, tướng mạo thoát tục, cả người đều mang theo vầng sáng mông lung, rất có cảm giác siêu nhiên.
“Viễn Cổ Đại Hiền.” Chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc kêu lên.
Ông ta nhắc đến viễn cổ, tuyệt không phải viễn cổ trong miệng phàm nhân, mà là tuế nguyệt xa xưa, là khoảng thời gian cực kỳ buồn chán, là thời đại của đại năng đại hiền.
“Sai, chỉ là một Thần Vương mà thôi.” Thiếu niên liếc mắt nhìn ông ta, nói thẳng một câu.
Tuy nhiên, chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc lại cảm thấy ông ta tuyệt đối không nhận lầm. Nói như thế nào, ông ta cũng đã tu thành thiên nhãn, có thể nhìn ra đây là người năm đó đã từng kinh khủng vô biên.
Chỉ là, tại sao người này lại trở thành thiếu niên, phản lão hoàn đồng, ấn ký hồn quang liên đới không hề có một chút già nua tang thương mà là thanh xuân mạnh mẽ?
Sau đó, cường giả Nguyên tộc nhìn thấy lão giả bên cạnh vị thiếu niên. Lão giả đó cũng là một vị chuẩn Thiên Tôn, là một người quen, có giao tình không tầm thường với vị chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc khi còn trẻ.
“Mạc huynh, ngươi cũng đến à? Ngươi vẫn khỏe chứ?” Chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc chào hỏi, lại càng khẳng định thân phận đáng sợ của vị thiếu niên kia, lại có thể được vị cố nhân kia tương bồi.
Bởi vì vị cố nhân họ Mạc chuẩn Thiên Tôn kia rất cung kính với vị thiếu niên.
“Nguyên huynh, từ khi chúng ta nói lời từ biệt, tuế nguyệt đúng là không tha người. Thật may mắn chúng ta đều bình yên vô sự.” Đối diện, lão giả họ Mạc mỉm cười chào hỏi chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc.
Lúc này, rất nhiều người đều ý thức được người đến cũng là một tộc.
Ở dương gian, Mạc gia có thể khiến cho Nguyên tộc coi trọng có lẽ chỉ có một người, đó chính là Nhân Vương Mạc gia.
Vương tộc trong thiên hạ vẫn còn tồn tại, lại rất thịnh vượng chỉ có mấy nhà, ngoài Huyền Hoàng tộc thì còn có Nhân Vương Mạc tộc.
Sở Phong cũng biết tộc đó. Hắn và tộc này đã từng có xung đột kịch liệt, thù hận rất lớn.
Lúc trước, ở thác nước Thông Thiên, hắn đã từng kích sát huynh đệ Mạc Phong, Mạc Lôi của Nhân Vương tộc, sau đó bị Mạc gia truy nã khắp thiên hạ.
Cũng may, Quái Long Long Đại Vũ đã thay hắn cõng cái nồi lớn này, giúp cho hắn tương đối an toàn một chút, còn Long Đại Vũ thì bị thiên hạ truy sát.
“Đây nhất định là Nhân Vương tộc đối lập.” Sở Phong âm thầm coi trọng.
“Mạc huynh, ngươi có thể giúp ta một chuyện hay không?” Chuẩn Thiên Tôn Nguyên tộc mở miệng trước mặt mọi người.
“Nguyên huynh cần nhờ chuyện gì?” Lão giả kia hỏi.
“Giúp ta giết kẻ này hoặc trấn áp cũng được.” Chuẩn Thiên Tôn nguyên tộc nói. Ông ta biết, Mạc gia có một loại côi bảo, chuyên khóa nhân hồn quang, thượng thiên nhập địa cũng không thể thoát khỏi, sẽ bị khóa chặt thân ảnh.
“Hắn chỉ là một Nhân tộc. Dễ thôi, người trong thiên hạ ai dám không theo vương. Ta tin rằng hắn sẽ nghe lời, sẽ thỉnh tội với ngươi.” Lão giả Mạc gia vừa cười vừa nói.
Tiếp theo, ông ta lại nhìn Sở Phong, mỉm cười nói: ‘Chàng thanh niên, ta không tổn thương tính mệnh của ngươi. Ngươi mau đến xin lỗi Nguyên tộc đi.”
“Dựa vào cái gì?” Sở Phong nghe xong, hàn quang trong mắt bắn ra bốn phía, sát ý hiện lên.
“Chỉ dựa vào ta đến từ Nhân Vương tộc, có đủ hay không? Ý chỉ Nhân Vương vừa ra, ngươi cũng muốn vi phạm và đối kháng hay sao?” Lão giả cười ha hả, tập trung vào hắn.
“Ngươi là vương của ai? Cùi chỏ chỉ vào ai? Cút sang một bên?” Sở Phong không chút lưu tình quát lớn.
Cùng một thời gian, sát ý hắn trở nên vô tận. Hắn quyết định không giữ lại, nên ra tay thì sẽ ra tay.
“A, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Từ vạn cổ đến nay, Nhân tộc các bộ, gặp Nhân Vương tất bái, ngươi quá thất lễ rồi đấy.” Lão giả nheo mắt nói.
Một luồng sát khí bành trướng ra.
Về phần thiếu niên bên cạnh ông ta, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, giống như đại hiền thời cổ đại, không tỏ thái độ.
“Lúc này ta chỉ muốn đại khai sát giới. Có lẽ ta đã hiểu được huyền bí của chủ lô Thái Thượng Bát Quái, cần lấy máu làm dẫn, tiến hành hiến tế, bắt các ngươi tế lô.” Sở Phong lạnh giọng nói.
Đại khai sát giới, lấy máu tế lô.
Lời nói của Sở Phong khiến cho tất cả mọi người đều ngây ra.
Yên tĩnh của cấm địa bị phá vỡ, cho dù cách đó không xa là dung nham như con sông vỗ bờ, càng xa hơn là Đạo tộc đang leo lên ngọn Bất Tử Sơn nguy nga quấn đầy sương mù màu đen, các loại cảnh tượng chấn động tâm hồn cũng khó mà che giấu được sự kinh sợ của mọi người lúc này. Tất cả đều ồn ào cả lên.