Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong một lần nữa nhìn chăm chú, nhất định phải nhìn cho rõ ràng.
Lúc này, hai mắt của hắn đã chảy ra huyết lệ. Cho dù là Hỏa Nhãn Kim Tinh siêu cấp cũng không chịu nổi, nhưng hắn vẫn cố kiên trì.
Rốt cuộc lần này đã có thu hoạch. Hắn nhìn được một góc của sự kiện đáng sợ.
Bên trong một địa thế rộng rãi, một nam nhân đang ngẩng đầu mà đứng, chăm chú nhìn thương khung, giống như có được một quyết đoán nào đó, như muốn đăng thiên, rời khỏi cố thổ.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, kinh biến đã phát sinh.
Dưới chân hắn, dãy núi thánh khiết, thổ chất ảm đạm không ánh sáng đột nhiên vỡ vụn. Một bàn tay hư thối bỗng nhiên nhô ra nắm lấy mắt cá chân của vị đế giả đó kéo xuống mặt đất.
Sức lực như vậy không thể tưởng tượng được, giống như đủ để phá diệt vũ trụ hồng hoang. Chỉ trong nháy mắt, tinh hải vực ngoại mờ đi, sau đó dập tắt.
Một lát sau, hắc ám vô biên bao trùm mặt đất bao la, rét lạnh đột nhiên giáng xuống, thực vật vạn linh đều chết héo. Những sinh linh khác suy bại, đại giới thiên địa giống như điểm cuối cùng của tận thế.
Điểm đáng sợ nhất chính là, tốc độ của bàn tay hư thối nhanh đến mức khó mà tin nổi. Khi nhô ra, dòng sông thời gian như ẩn như hiện, tiếp theo bị cắt đứt, một tay đã tóm được mắt cá chân vị đế giả, không kịp né tránh.
Nên biết rằng, mục tiêu chính là một tiến hóa giả chung cực, tồn tại không thể tưởng tượng, cường đại vô thượng nhưng vẫn bị bắt lại một cách đột ngột.
Đế giả trường tồn, vĩnh hằng bất bại nhưng ngày đó lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Từ một khắc bị bắt, hắn ta đã gầm lên giận dữ, ra sức chấn động hai chân.
Thế nhưng, cùng với huyết vũ bay lên, hắn ta đang chìm xuống, vùng núi băng liệt. Danh sơn danh xưng Thiên Kiếp Bách Nan Địa đang chia năm xẻ bảy, chậm rãi chìm xuống.
Thiên Kiếp Bách Nan Địa là một khu vực vô cùng tà tính, máu nhuộm khắp nơi, kinh khủng vô biên, có thể đặt ngang hàng với địa thế Thái Thượng Bát Quái Lô, Tiên Chủ Đoạn Đầu Phong.
Thế thì sao?
Thế gian này, sinh linh chết đi một cách khó hiểu vô số, chỉ có một số ít cường giả còn sống, cùng với những sinh linh ở sâu trong tinh không cực kỳ xa xôi mới may mắn thoát khỏi.
Răng rắc.
Âm thanh khiến người ta ghê răng truyền đến từ bên dưới mặt đất. Bàn tay hư thối bắt lấy mắt cá chân của đế giả, như ẩn như hiện gương mặt bị sương mù màu xám che khuất. Nó há miệng cắn xé, đẫm máu, quả thật đáng sợ. Sự tàn bạo giống như dã thú đang ăn thịt sống.
Đế giả kêu rên, quyền ấn từ thương khung đánh tới, đồng thời hai chân chấn động, quy tắc đại đạo như đại dương mênh mông, ở đó khuấy động, trấn sát sinh linh không biết dưới mặt đất.
Ngoài ra, màn sáng hộ thể của đế giả tự động lưu chuyển, giảo sát hết thảy nguy cơ.
Đáng tiếc, bất luận màn sáng hộ thể hay là quyền ấn, hay biển phù văn đại đạo, tất cả đều không thể thay đổi đẫm máu trong nháy mắt.
Răng rắc.
Tiếng vang giống như nhấm nuốt từ mặt đất truyền đến, cùng với huyết dịch tóe lên, từ trong sương mù văng ra.
Cho dù đã sớm đi qua vạn cổ tuế nguyệt, đây chẳng qua chỉ là tái hiện ngày xưa cũ, nhưng Sở Phong cũng thấy toàn thân rét run, xương mắt cá chân kịch liệt đau nhức.
Đế giả bị người ta phục kích, mắt cá chân bị cắn xé?
Chìm xuống, lại chìm xuống.
Đế giả biến mất. Dưới mặt đất đã phát sinh một trận đại chiến kinh thiên động địa. Có đế huyết văng ra, nhuộm đỏ toàn bộ Thiên Kiếp Bách Nan Địa.
Khóe mắt Sở Phong mở to như muốn rách ra, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt. Đây là một đoạn chuyện xưa mà hắn tốn hết sức mới bắt được, rốt cuộc nhìn thấy được chuyện gì xảy ra.
Hắn không muốn bỏ qua, chùm sáng bên trong hai mắt như núi lửa phun trào.
Rất cổ quái. Ngay cả tinh không cũng phải mờ đi, bị dập tắt. Địa thế kia bị chia năm xẻ bảy, không thể quay trở lại như cũ.
Rốt cuộc, Sở Phong một lần nữa nhìn thấy chân tướng.
Dưới đất có những con đường ngang dọc đan nhau, cổ xưa mà sâu thẳm, mơ hồ có hai sinh vật đang rơi về phía sau, đang chiến đấu trên thông đạo. Cho nên vùng núi vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn.
“Đường luân hồi?”
Sở Phong rúng động. Xuyên qua đất nứt, hắn nhìn thấy cổ lộ sâu thẳm, tản ra khí tức suy bại và tử vong, có một số thi thể hư thối đang nằm.
Quá giống đường luân hồi mà hắn đã đi qua, nhưng con đường bây giờ bao la hơn, cổ xưa hơn, tràn ngập khí tức tử khí thê lương mà âm u, là sản phẩm không biết đã trải qua bao nhiêu kỷ nguyên, hẳn không phải con đường mà Sở Phong đã đi qua.
Nếu so sánh với nhau, con đường Sở Phong từ tiểu Âm phủ đến dương gian chỉ có thể xem là một con đường nhỏ uốn lượn gập ghềnh. So với con đường hắc ám và cô quạnh này, nó giống như dòng suối nhỏ so với biển lớn.
Chênh lệch lớn đến như vậy đấy.
Sở Phong nhìn nó, cảm thấy hoài nghi con đường luân hồi mà hắn đi qua chỉ là một con đường nhỏ được hậu thế diễn sinh ra mà thôi, một đoạn đường ngắn hoang vu.
Còn con đường màu đen bên trên lọ đá quá bao la, thăng trầm cổ xưa lại xen lẫn khí tức diệt độ, mang đến cảm giác tuế nguyệt phủ bụi của vô số kỷ nguyên.
Hai sinh linh kịch chiến. Sau khi mất đi tiên cơ, đế giả trở nên bị động. Bên trong thông đạo màu đen, hết thảy đều đáng sợ như vậy, huyết dịch văng khắp nơi.
“Chặn đường cướp của?”
Nhìn liếc qua, Sở Phong nhìn thấy có một số khu vực dưới mặt đất bị đứt đoạn, giống như đã từng bị hủy qua, sớm đã bị tổn hại không chịu nổi. Đến bây giờ cũng không được nguyên vẹn.
Không biết nó thông đến phương nào, không biết điểm xuất phát, không biết điểm cuối cùng.
Sở Phong hít một hơi lãnh khí. Trên con đường hoang vu đã sớm rách nát, một sinh linh không hiểu xuất hiện, dùng bàn tay hư thối của mình kéo đế giả xuống, đúng là kinh người.
Cảnh tượng mơ hồ, đế huyết văng lên trong sương mù. Sau đó, hết thảy trên mặt đất đều không thể nhìn thấy.
Chỉ có bầu trời là không ngừng rạn nứt, cùng với huyết dịch màu vàng và huyết dịch màu lam từ một số khu vực nhỏ xuống, ngày hôm sau mới khôi phục sự tĩnh mịch.
“Đế… đã chết.”
Một lát sau, có người hô to, thanh âm bi thương.
Tiếp theo, sinh linh còn sống đều hô to, cử thế chấn động.
Vô số tiếng kêu từ tinh không vũ trụ truyền đến, từ trong những khu vực có sinh linh còn sống. Cử thế có thể nói là thảm thiết.
“Thời đại đế chết đã đến.” Có người rống to.
Sở Phong sững sờ. Một vị tiến hóa giả chung cực cứ thế mà chết đi, lại còn chết bất đắc kỳ tử, khiến cho người ta phải rùng mình.