Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2897 - Chương 2898: Triệt Để Viên Mãn (1)

Thánh Khư Chương 2898: Triệt để viên mãn (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thoáng chốc, Sở Phong nghe được âm thanh nhắm nuốt, tiếng xương gãy, tiếng máu tươi vọt ra. Hắn không nhịn được mà nổi cả da gà.

Hắn nghĩ đến thất thần, cả người như tượng đất. Dưới mặt đất bao la có đường luân hồi cổ xưa, đã hoang vu trước thời đại đế giả chết.

Giữa bầu trời vô hình nhỏ xuống huyết dịch lộng lẫy.

Sở Phong giật mình, rùng mình một cái, sau đó một lần nữa cau mày, lắng nghe, quan sát những sông núi khác, như ẩn như hiện, nghe được tiếng hô thông báo đế giả chết.

Trước một kỷ nguyên nào đó, việc đế giả chết không chỉ phát sinh một lần.

Đế giả chết, chết bất đắc kỳ tử nhưng không bao giờ thấy lịch sử ghi chép, giống như bị xóa đi tất cả vết tích.

Chỉ có lọ đá, nó ghi khắc tất cả những câu chuyện đáng sợ kia.

Chỉ trong nháy mắt, Sở Phong nhớ đến một số chuyện mà Cửu Hào đã nói, trước thời điểm đế giả chết đã tồn tại địa phủ, bị hoang phế, có cảm giác giống như bị một kiếm của cường giả vạn cổ chặt đứt. Con đường luân hồi được phát hiện có chút gì đó quái lạ, nhưng chung quy là vì biến cố không rõ nào đó mà vội vàng lên đường rời khỏi mảnh thiên địa này thì chưa dò xét ra.

Rất nhanh, Sở Phong tỉnh lại. Lúc này, sương mù bên trên sông núi trên lọ đá cũng tan đi, địa hình sông núi trở nên yên tĩnh, cái gì cũng không nhìn thấy được.

“Trước thời điểm đế giả chết cũng không phải thời đại của một người mà là từ kỷ nguyên này sang kỷ nguyên khác. Mỗi một thời đại đều có chung cực giả xảy ra bất trắc mà chết đi.”

Sở Phong khẽ nói. Thời điểm đế giả chết thật sự quá đáng sợ.

Cho dù người đời sau biết được, nhưng cũng khác xa so với chân tướng.

Sở Phong ngơ ngác. Mặc dù hắn chỉ nhìn thấy một góc chân tướng nhưng vẫn cảm thấy toàn thân phát lạnh. Đây chính là hàn ý từ chỗ sâu nội tâm truyền đến.

Con đường luân hồi cổ xưa dưới mặt đất đã bị đoạn nhưng lại ẩn núp một thứ gì đó, cực kỳ nguy hiểm. Trên bầu trời lại có dị tượng không hiểu, huyết dịch nhỏ xuống.

Hết thảy cũng chỉ là biểu tượng, lộ ra mấy phần quỷ dị.

Đồ vật cấp độ sâu, chỉ dựa vào một góc chân tướng hoàn toàn không thể đào móc ra.

Ầm ầm.

Đột nhiên lọ đá kịch chấn. Đại không chi hỏa và cổ trụ chi diễm kịch liệt va chạm vào thành lọ, không gian và thời gian dây dưa, biến thành cối xay, hình thành lưỡi kiếm xung kích lọ đá.

Bọn chúng muốn tiến vào trong bình sao?

Nhất thời, thân lọ đá bị đốt đến cháy đỏ lên, sau đó toàn thân lập lòe, rất nhiều văn tự hiển hiện, tiến một bước phát sinh dị biến.

Thành lọ đỏ bừng, cực kỳ nóng, giống như biến thành tiên lô, ánh lửa phần thiên, còn có âm thanh kinh văn, khiến cho người ta như thể hồ quán đỉnh, sắp ngộ đạo đến nơi.

Sở Phong rúng động. Hắn nhìn lọ đá. Phù hiệu màu vàng bên trên óng ánh như nước thép đúc kim loại, rất có kết cấu, sau đó chảy xuôi mà ra, thẳng đến đáy lòng.

Ma bàn văn.

Đây chính là mệnh danh của Sở Phong. Thật ra rốt cuộc cái tên đó có nền móng gì hay không, hắn cũng không biết.

Lúc trước, hắn đã nhìn thấy một nhóm văn tự màu vàng trên một ma bàn bằng đá thô ráp, quy mô to bằng cả một thành trì bên trong Quang Minh tử thành đường luân hồi.

Ngoài ra, hắn phát hiện khi lọ đá phát sáng, văn tự màu vàng sẽ xuất hiện càng nhiều hơn, còn muốn hoàn thiện hơn thạch ma bàn đường luân hồi.

Tuy nhiên, chưa có lần nào những văn tự đó lại nhiều như hôm nay.

Lúc trước chỉ là một hàng chữ, nhưng hôm nay lại là một mảnh nhỏ.

Có lẽ, đây cũng không thể được gọi là kinh văn, tối thiểu nhất Sở Phong phỏng đoán thật lâu cũng không biết áo nghĩa chân chính của nó.

Có lẽ mỗi một ký hiệu đều là một loại năng lượng thể, một sự thể hiện uy năng vô thượng. Một ký hiệu chính là một vật dẫn hữu hình.

Sở Phong cẩn thận quan sát, phát hiện những văn tự này đều bay ra từ bản đồ địa hình sông núi trên lọ đá.

Điều này khiến cho hắn phải hít một hơi khí lạnh.

Liên tưởng đến những huyết án quỷ dị đã từng phát sinh bên trong một số khu vực, người ta không khỏi hoài nghi, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.

Những chữ này có thể khắc trên thạch ma bàn ở Quang Minh tử thành đường luân hồi, chúng chắc chắn có nội tình tuyệt đối không thể tưởng tượng được, cực kỳ dọa người.

Nhất là, trên đường luân hồi cũng cũng không có văn bản hoàn chỉnh, chỉ là một hàng chữ có hạn.

Sở Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, ghi nhớ toàn bộ trong lòng. Hắn biết, đây chính là chi bảo vô giới, là ký hiệu vô thượng.

Hắn đã từng thể nghiệm qua. Khi còn ở chiến trường tam phương, hắn đã hiển hóa ký hiệu có hạn ghi trên hai tay, bất khả chiến bại đánh bại hậu nhân Vũ Phong Tử biến thành thất đại thánh với chiến lực điệp gia, từ đó đã lộ ra mánh khóe uy năng vô thượng của loại kinh văn này.

Trong nháy mắt, Sở Phong đã ghi nhớ toàn bộ phù văn trước mắt vào đầu.

Tuy nhiên, sau khi tỉnh táo lại, hắn cảm thấy giật mình. Cho đến bây giờ, trên lọ đá cũng chỉ có một mặt này phát sáng, hiển lộ địa thế đặc biệt và phù văn màu vàng óng. Những khu vực còn lại từ đầu đến cuối chưa từng có biến hóa kỳ lạ qua.

Năm đó, lọ đá có hình lập phương, tổng cộng có sáu mặt. Mặc dù bây giờ nó đã trở thành một cái bình nhưng chỉ một phần sáu khu vực trên bình lộ ra được chi thế phi phàm của nó.

Những khu vực còn lại vẫn rất xưa cũ và bình thường, nhìn không ra được cái gì.

Thứ này quả thật nghịch thiên.

Sở Phong tin rằng, khu vực khác sẽ không bình thường như vẻ bề ngoài của chúng.

“Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp xuất thân từ lọ đá, còn cái gì mà không có khả năng nữa chứ.”

Sở Phong lẩm bẩm. Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp cũng nhờ lọ đá mà trở nên trọn vẹn.

“A, quang hỏa không phải muốn tiến vào?” Hắn cảm thấy kinh ngạc.

Cổ Trụ chi diễm và Đại Không chi hỏa dù đã hóa thành cối xay thời không, khiến dòng sông thời gian vặn vẹo và mơ hồ nhưng cũng không phải thật sự muốn xuyên qua thành lọ mà chui vào.

Sở Phong thở phào nhẹ nhõm. Hắn tin vào sự siêu phàm của lọ đá. Cho dù đạo hỏa mạnh nhất cũng không làm gì được nó.

“Hấp thu?”

Cảnh tượng sau đó khiến Sở Phong trợn tròn mắt, nhìn ra được chân tướng.

Cái gọi là hỏa thiêu lọ đá, đến cuối cùng lại là bản đồ sông núi trên bình phát sáng. Sau khi đỏ bừng lên thì hấp thu Đại Không chi hỏa và Cổ Trụ chi diễm.

Như một loại năng lượng, quang hỏa kích hoạt lọ đá, cuối cùng bị hấp thu, chỉ thế mà thôi.

Điều này quá kinh khủng, cũng quá cổ quái. Lọ đá nuốt chửng cái gọi là hỏa quang chung cực vô thượng?

Bình Luận (0)
Comment