Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho dù mê vụ và hỏa quang bên trong cấm địa cũng khó mà ngăn cản mắt của Sở Phong. Hắn đã nhìn thấy được chân tướng.
“Cái đó là…”
Sở Phong rúng động. Hắn đã nhìn thấy ai?
Hắn nhìn thấy được mảnh vỡ tàn chuông, thấy được đế huyết, thấy được tam sinh dược trong miệng đại hắc cẩu, ngoài ra hắn còn nhìn thấy một nữ nhân áo trắng như tuyết, là vị kia… Nữ đế?
Đó là một cánh cửa đá có hình mặt trăng, không ngừng khuếch tán gợn sóng màu bạc ra ngoài, giống như một làn sóng siêu âm đặc biệt có thể nhìn thấy. Thế giới phía sau cánh cửa quá sâu sắc, giống như nối với tứ cực phù thổ, lại giống như nối với thượng thượng, dường như cũng nối với địa phủ cổ xưa nơi đế chết. Ngoài ra, vị Nữ đế kia cũng ở đó?
Về phần dược thảo cấp Đại Vũ trong truyền thuyết cũng có luôn.
Sở Phong chấn kinh. Đây chính là nơi mà Hỏa Tinh nhất tộc trong cấm địa thái thượng muốn hợp tác với hắn đi tìm? Muốn đi sâu vào bên trong cánh cửa đó?
Tàn chuông, chung cực huyết cứ như thế mà tản mát.
Ngoài ra, còn có một vị Nữ đế lăng không, trấn áp tuế nguyệt, giống như vắt ngang cổ kim vị lai.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn thấy ấn ký lịch sử, linh hồn Sở Phong phải rúng động, trong lòng dâng lên một con sóng lớn, hoàn toàn không cách nào yên tĩnh được.
Hắn muốn nhìn thấy rõ ràng hơn một chút. Bởi vì đằng sau cánh cửa có quá nhiều thứ đủ để kinh thế, nhưng mê vụ khuếch trương, hết thảy mọi thứ trong không gian sâu thẳm đều bị che đậy, dần dần trở nên mơ hồ.
Hắn muốn đến gần nơi đó để nhìn cho rõ ràng.
Trong lòng Sở Phong có một mong muốn bức thiết mà mãnh liệt. Mặc kệ Hỏa Tinh nhất mạch bên trong cấm địa thái thượng như thế nào, hắn cũng muốn hợp tác với bọn họ tìm hiểu ngọn ngành.
“Hài nhi Nhân Vương nhất mạch chúng ta ở đâu rồi? Phải chăng cũng đã xuất quan?”
Lúc này, yên tĩnh bị phá vỡ, có người bước đến, tóc tím bay lên, chân không chạm đất, cầm trận vực đồ quyển hộ thể tiếp cận thạch lô.
Nhân Vương Mạc gia điều động sứ giả đến tìm hiểu tin tức.
Hỏa Tinh nhất tộc bên trong cấm địa Thái thượng đã sớm buông lời, Thiên Tôn và tiến hóa giả cao hơn không được vào, vị sứ giả kia là chuẩn Thiên Tôn.
Nghiêm chỉnh mà nói, người này đã rất cường đại. Tối thiếu nhất trong mắt thế nhân, ông ta là một “nam nhân trung niên” đáng sợ, mặc dù không biết ông ta đã tiến hóa bao nhiêu năm, thọ nguyên thật sự được mấy phần.
“Các vị đạo hữu, vất vả rồi, tiến hóa không dễ, chúng ta đương nhiên phải giúp đỡ lần nhau. Ừm, có ai nhìn thấy Kỳ Lân của tộc ta không?”
Ông ta cười ha hả hỏi thăm những người chung quanh.
Lúc này, hiện trường vốn rất yên tĩnh. Vốn tất cả đang nhìn Sở Phong, vị sứ giả kia đột ngột đến, lập tức thu hút không ít ánh mắt.
Tuy nhiên, tình huống lại có chút quỷ dị, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng bàn tán, ồn ào bởi vì Sở Phong xuất quan đưa tới cũng không còn.
Biểu hiện của tất cả mọi người đều rất kỳ lạ, bởi vì các cường giả Nhân Vương Mạc gia tộc đều bị Chu Chính Đức xử lý, ngay cả Nhân Vương Lô cũng bị đoạt luôn.
“Chàng thanh niên, ngươi có nhìn thấy tu sĩ Mạc gia chúng ta không?”
Nam nhân trung niên Mạc gia nhìn thấy Sở Phong đứng đó như hạc giữa bầy gà, thu hút ánh mắt không ít người, lập tức mở miệng hỏi thăm.
Ông ta hoàn toàn không biết, hung thủ kết thúc đệ tử Nguyên tộc và tộc của ông ta chính là chàng thanh niên đó, thậm chí ông ta còn nở nụ cười ấm áp, hiển thị phong độ của mình.
“Biết, bị ta giết rồi.” Sở Phong bình tĩnh đáp lại.
“Cái gì?” Một khắc đó, ánh mắt vị sứ giả kia dựng đứng lên, giống như hai khe hở dựng thẳng, thần mang khiếp người như tia chớp ngang trời, năng lượng trật tự đang khuếch tán.
Vị sứ giả hít sâu một hơi để mình trấn định lại: “Thế vị… lão tổ tông nhà ta đâu?”
Ông ta đang hỏi chính là đại hiền cổ đại Mạc gia, một tồn tại cổ lão siêu cấp, bị Tam Thế Thân vây khốn nhưng vì cơ duyên to lớn, muốn tu thành vô thượng chung cực thể, tạm thời rơi xuống Thần Vương cảnh, là một vị tổ tông vẫn còn sống.
“Cũng bị ta giết rồi.” Sở Phong nhàn nhạt đáp lại.
Hắn hoàn toàn không có hảo cảm với người của Nhân Vương Mạc gia. Bây giờ hắn đã có đủ sức mạnh đối phó bọn họ.
Nhớ lại ngày đó, hắn bị Mạc gia bức bách và truy sát trước thác nước Thông Thiên, sau đó khắp thiên hạ truy nã hắn và Long Đại Vũ, khiến cho hắn hiểm tử hoàn sinh.
Bây giờ, hắn đã trở thành Hằng Vương, tất nhiên không cần sợ nữa. Tối thiếu đối mặt với Thiên Tôn các tộc, hắn không cần quá mức để ý.
“Không thể nào? Tam Thế Thân là chi thể vang dội cổ kim. Cho dù lão tổ tông chưa tu thành, cảnh giới rơi xuống cũng không phải người đời sau có khả năng giết chết.”
Giọng nói của vị sứ giả trở nên run rẩy, sau đó mắt bốc hung quang, một chiếc mắt dọc nằm ngay mi tâm đột ngột mở ra, bắn ra một chùm sáng tập kích Sở Phong.
Ông ta hoàn toàn không tin chàng thanh niên trước mắt có năng lực thông thiên triệt địa. Tuổi của hắn còn quá nhỏ, cho dù là Thần Vương thì như thế nào, hoàn toàn không cách nào địch nổi Tam Thế Thân. Nên biết rằng, đây chính là tuyệt học trong truyền thuyết, là công pháp tàn thiên vô thượng được lưu truyền từ kỷ nguyên trước.
Sở Phong lạnh lùng, nhấc một tay ép về phía tử quang vị sứ giả kia bắn ra.
Ầm ầm.
Trước ngón tay của Sở Phong, ngay cả hư không cũng bị nhục thân chèn ép nứt ra một khe hở màu đen, không gian sụp đổ và vặn vẹo, thoáng chốc ma diệt luồng tử quang kia.
Nên biết rằng, đây chỉ là tay phải tùy ý ép xuống, là lực thuần nhục thân.
“Ngươi… yêu quái!”
Vị sứ giả kêu to. Một thiếu niên mười mấy tuổi sao có thể cường đại đến như vậy?
Dương gian, trật tự hoàn chỉnh, quy tắc khó hủy, là một đại thế giới hoàn chỉnh. Nhưng người thanh niên kia lại có thể sử dụng nhục thân của mình áp sập không gian.
Điều này thật sự quá đáng sợ.
Ông ta chấn động, kinh ngạc. Cho dù ông ta là Thiên Tôn, ông ta cũng không làm được. Trừ phi ông ta thỏa thích trút xuống tất cả năng lượng trật tự tích lũy được.
Những người khác cũng bị chấn kinh, có chút choáng váng. Chàng thanh niên chỉ thuần túy đưa tay lên đã có thể bóp méo không gian?
Ầm ầm.
Tay phải Sở Phong ép tới, không có năng lượng nở rộ, cũng không có trật tự thần liên khuấy động, chỉ một cái tay mà thôi, động tác nhìn vô cùng nước chảy mây trôi nhưng vẫn khiến cho tim mật vị sứ giả Nhân Vương Mạc gia phải run lên, cảm giác giống như đối mặt với một ngọn ma sơn tiền sử ép xuống, không thể ngăn cản.