Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy nhiên, chung quy vẫn hơi chậm một chút. Trước đó, hương hoa mà hắn ngửi được đã tiến vào phế phủ của hắn, khiến cho huyết mạch của hắn căng lên, máu tươi kịch liệt phun trào, ngay cả cốt tủy cũng phát sáng, phát ra ánh sáng yêu diễm. Cho dù chỉ một sợi khí tức cũng làm cho hắn muốn thuế biến.
Có lẽ, hắn đang muốn dị biến.
“Không được, ta còn chưa đạt đến cảnh giới đó, ta không thể tiến hóa. Nếu không, chính ta sẽ chết.”
Sở Phong liều mạng ngăn cản. Hắn không muốn bản thân tử vong ngoài ý muốn. Nụ hoa cấp Đại Vũ kia là côi bảo vô giá, nhưng cũng phải còn mạng mới hưởng thụ được.
Còn chưa đến cánh cửa đó, tùy tiện hấp thu, hắn nhất định sẽ phải chết, không có gì ngoài ý muốn cả.
Thậm chí, đến cấp bậc đó, rất nhiều anh hùng, nhiều cự phách tiền sử vẫn vì không chịu được ngụy biến của cấp Đại Vũ mà chết thảm.
Cho dù sống sót cũng sẽ là quái vật, hình thái không thể diễn tả.
Sinh vật xưa nay có thể thuận lợi tiến giai mà không phát sinh dị biến quá hi hữu, không gặp được bao nhiêu.
“A…”
Sở Phong kêu thảm, cơn đau quá kịch liệt, xương cốt hắn đang bị xé rách, cốt tủy đang chảy máu. Nhân Vương Huyết màu bạc đang điên cuồng tạo ra, xung kích các nơi toàn thân.
“Ta sắp tiến hóa rồi sao?”
“Ta sắp trở thành cường giả cấp Đại Vũ?”
Sở Phong im lặng hỏi thượng thiên. Nếu hắn thật sự bước đến một bước đó, hắn chết chắc, hơn nữa chết còn rất thảm.
“Tiểu hữu, ngươi sao rồi?”
Bên ngoài, mấy vị lão giả Hỏa Tinh tộc quát lớn. Đây là một người kế tục khó có được, ký thác hy vọng của bọn họ, cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
“Là nụ hoa cấp Đại Vũ gây ra.” Một vị lão giả nhìn thấy được bản chất của vấn đề.
“Không thể nào? Có thể ngăn lại được mà.” Lão giả Hỏa Tinh tộc thất thanh nói.
Lịch đại đến nay, bọn họ đều nếm thử, cũng có người đã từng vào qua. Mặc dù gặp nguy hiểm trí mạng nhưng muốn ngăn phấn hoa cấp Đại Vũ ăn mòn vẫn có thể làm được.
“Tình huống hôm nay quá dị thường. Phấn hoa như tiên lôi bay múa, không ngừng oanh minh. Các ngươi nhìn đi, lam quang và sương mù giao hòa nhau, sấm sét vang dội, giống như có ý thức chủ động xung kích hắn, ngay cả phù văn trật tự cũng khó mà ngăn cản.”
“Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ nụ hoa cấp Đại Vũ còn muốn yêu tà hơn chúng ta đã nghĩ? Chúng ta không thể tiếp cận sao? Hay là trước kia tộc ta quá may mắn hoặc hôm nay hắn quá bất hạnh?”
Người Hỏa Tinh nhất tộc sợ ngây người. tất cả đều nhìn chằm chằm đằng trước, Chẳng lẽ thám hiểm giả kia sắp chết rồi sao? Giáp trụ trời ban của bọn họ, còn có thần thánh khí vật các loại của lĩnh vực trận vực vẫn còn trên người của hắn cũng phải mất đi luôn sao? Đó thật sự là một sự đáng tiếc, tổn thất to lớn.
“Tiểu hữu, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi sao rồi?” Mấy vị lão giả Hỏa Tinh nhất tộc đều hét lớn.
Bọn họ biết, thiếu niên kia sắp xong rồi. Bây giờ bọn họ hỏi cũng chỉ là muốn biết cảm nhận của hắn mà thôi, sau khi chạm đến nụ hoa cấp Đại Vũ thì sẽ có trải nghiệm ngụy biến như thế nào, từ đó tích lũy thêm kinh nghiệm cho Hỏa Tinh tộc.
Môi Sở Phong run lên, khi mở miệng toàn thân quang mang chói lọi, cốt tủy đang điên cuồng tạo máu, muốn thay đổi tinh huyết toàn thân. Hắn đang tiến hành thuế biến tử vong, bước đến điểm cuối của cuộc đời.
“Ta cảm thấy…” Giọng nói của Sở Phong run rẩy. Hắn biết mình sắp chết, liền ngẩng đầu nhìn Nữ đế áo trắng cách đó không xa, nhìn thấy phong thái phong hoa tuyệt đại của nàng, nhịn không được liền hô to với mấy lão giả Hỏa Tinh nhất tộc: “Ta cảm thấy… ta sắp phong hoa tuyệt đại rồi.”
Hỏa Tinh tộc: “…”
Sắp sửa ngụy biến, xảy ra bất trắc, sau đó đứt thành từng khúc chết thảm, hắn lại còn tự luyến, muốn phong hoa tuyệt đại? Xem ra hắn bị điên rồi.
“Tiểu hữu, ngươi cố chịu đựng. Nói không chừng còn có thể sống sót.” Một vị lão giả của Hỏa Tinh tộc quát to.
Những người khác nghe xong đều giật mình, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc. Có lẽ thật sự có tình trạng kỳ dị phát sinh cũng khó nói. Bởi vì hắn chỉ là một Thần Vương thôi mà, bây giờ còn chưa ngụy biến chí tử, vẫn còn sống, đây chính là kỳ tích.
“Sống sót, nhất định phải sống sót rời khỏi nơi đí.” Người của Hỏa Tinh nhất tộc quát to. Điều này liên quan đến lợi ích của bọn họ.
Một khi Sở Phong sống sót ra ngoài, máu của hắn, nhục thể của hắn đã trước một bước tịnh hóa được loại phấn hoa kia. Nói không chừng cơ thể của hắn có thể cung cấp vật chất tiến hóa tương đối an toàn cho người sau.
“Ta tất nhiên còn muốn sống chứ. Hôm nay, ta sẽ tiến hóa thành cường giả cấp Đại Vũ, dũng cảm tiến tới, đánh vỡ giam cầm, thành tựu thần thoại vô thượng.”
Sở Phong gào thét, không còn bị động hóa giải mà bắt đầu điên cuồng vận chuyển Đạo Dẫn Hô Hấp Pháp, bắt đầu luyện hóa, bắt đầu phối hợp quá trình tiến hóa. Hắn muốn đột phá, đánh vỡ hạn chế thiên địa, vượt cấp thực hiện nhảy vọt sinh mệnh, thực hiện tiến hóa siêu cấp chân chính.
Mặc dù biết con đường phía trước ảm đạm, sinh tử rõ ràng, nhưng hắn vẫn liều mạng.
“Ta muốn phong hoa tuyệt đại.” Sở Phong hét lớn.
Sau đó, Hỏa Tinh nhất tộc liền ngây ra, bởi vì cơ thể của Sở Phong quả nhiên đang kịch liệt thuế biến.
“Phong hoa này… thật sự muốn tuyệt đại.” Một vị lão giả Hỏa Tinh tộc thì thào.
Sở Phong biến hóa thật sự quá kinh người.
Ánh sáng đỏ ngòm trên đỉnh đầu Sở Phong ngút trời, sau đó bịch một tiếng, vai trái mọc ra một cái đầu, máu me nhầy nhụa, nhìn không rõ ràng.
Tiếp theo, miệng của hắn mọc ra hai răng nanh dài hơn một thước, trắng đến khiếp người.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mái tóc màu đỏ ngòm rối tung, tiếp theo, ánh sáng màu trắng lóe lên, tóc của hắn thay đổi, có chỗ là màu máu, có chỗ là tóc bạc, còn có chỗ là tóc xám, chia thành ba màu khác nhau.
Một luồng khí tức kinh khủng toát ra từ giữa đầu.
Nhưng Sở Phong lại không biết, thậm chí hắn còn không có cảm giác răng nanh mọc ra, chỉ cảm thấy năng lượng toàn thân như sông lớn cuồn cuộn. Hắn nhìn nữ nhân áo trắng đằng trước, bản thân cũng lâng lâng, cảm thấy hắn thật sự muốn siêu thoát khỏi trần thế.
“Ta thật sự đang biến hóa, muốn phong hoa tuyệt đại.” Sở Phong nói.
“Tiểu hữu, bây giờ ngươi có thể ngộ gì thì mau nói ra. Ngươi đang có hai cái đầu đấy.” Hỏa Tinh nhất tộc nhắc nhở, yêu cầu Sở Phong nói ra thể ngộ thay đổi của bản thân, để bọn họ tích lũy kinh nghiệm.
“Hai cái đầu?” Cho đến lúc này, Sở Phong mới cảm nhận được sự dị thường ở bờ vai, liền rống to: “Trở về cho ta.” Hắn một chưởng vỗ xuống vai, áp chế cái đầu trở lại, biến mất khỏi vai của hắn.