Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây là một loại phong thái tuyệt thế, mặc cho thiên cổ lưu chuyển, dòng sông thời gian yên tĩnh lại, nàng thủy chung cũng vẫn là nàng, phong thái không giảm, hệt như năm đó.
Mái tóc xanh tràn ngập sinh cơ, không bị phủ bụi theo năm tháng, rối tung một cách tự nhiên, cơ thể trắng muốt. Mặc dù bộ giáp trụ vì một trận chiến khuynh thế mà trở nên rách rưới, nàng vẫn thanh thoát vô song, không một chút chật vật, càng lộ vẻ phong thái, trong sáng không một hạt bụi, vượt qua cổ kim.
Đây chính là vị Nữ đế kia sao? Cự thú màu đen tìm kiếm nàng không biết bao nhiêu năm, ngay cả trong mộng cũng gào thét tên nàng, còn nàng thì lại ở nơi này.
Tinh thần Sở Phong run lên, không biết vì sao hắn lại cảm thấy rất thân thiết. Nhìn thấy nữ nhân vô thượng phong hoa, hắn lại có cảm giác đặc biệt này.
Trước đây chưa từng gặp, hiện tại lại muốn tiếp cận là vì sao?
Tuy nhiên, một loại đạo vận vô thượng vô song cũng lan tràn đến bên cạnh. Cho dù nữ nhân áo trắng tuyệt thế vô song đã thu liễm tất cả khí tức, nhưng chỉ cần có người đến gần, bên ngoài cơ thể sẽ có tiên vụ màu trắng tràn ngập, giống như muốn xé rách chư thiên vạn giới.
Đây là vĩ lực đến cỡ nào?
Đơn giản muốn xuyên qua trời xanh, trấn áp tuyên cổ tuyên kim.
“Tất cả khí tức của nàng đều ẩn núp, đều thu liễm, nhưng lại có thể được như vậy.” Sở Phong chưa bao giờ rúng động như thế này. Hắn rất khó tưởng tượng một khi nữ nhân kia hoàn toàn khôi phục rốt cuộc sẽ mạnh đến mức nào. Vô biên không giới, đè ép cổ kim chính là người như vậy.
Chung cực giả?
Sở Phong tin chắc rằng, nàng nhất định là chung cực giả, thậm chí còn cao hơn.
Trước giờ vẫn có một loại thuyết pháp, dương gian chưa hề có chung cực giả, hết thảy đều chỉ là truyền ngôn mà thôi. Thật ra chưa hề có sinh linh đạt đến cảnh giới đó từ trong miệng cổ lão.
Nhưng bây giờ, Sở Phong tin chắc rằng người trước mắt chính là chung cực giả vô thượng. Một ví dụ sống đang sờ sờ trước mắt.
Phong hoa tuyệt đại, kinh diễm cổ kim. Nàng lơ lửng bên trên, không chút tì vết không chút bụi trần, giống như một bức họa mỹ lệ, mang đến một cảm giác không chân thật.
“Đế giả.”
Sở Phong lên tiếng, muốn đánh thức vị Nữ đế vô thượng kinh diễm tuế nguyệt.
Trên thực tế, nữ nhân áo trắng vẫn đang có phản ứng theo bản năng. Lông mi dài của nàng run run, ánh mắt xinh đẹp có thể mở ra bất cứ lúc nào, nhưng nàng lại cứ đứng im tại chỗ.
Sở Phong chấn động trong lòng. Bên trong nhất định có cái gì đó quái lạ. Vị Nữ đế tuyệt đại không hề tỉnh lại. Trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Năm đó, nơi này đã trải qua một trận đại chiến như thế nào?
Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là đại chiến từ ngàn xưa, hoành áp thiên địa hồng hoang. Cho đến bây giờ, nữ nhân áo trắng cũng vẫn không tỉnh lại.
Nhưng nàng nhất định còn sống.
Chiến giáp mẫu kim trên người nàng vỡ vụn, nhưng lại không nhìn thấy vết thương. Nàng không có vết thương rõ ràng, trên mặt đất chỉ có máu của kẻ địch.
Cẩn thận nhìn về phía trước, Sở Phong không khỏi hít một hơi khí lạnh. Mặt đất dưới chân nàng có mấy bãi vết tích mẫu kim nóng chảy cùng với vết tàn của sinh vật, còn có thời gian bay múa.
Đó là cái gì? Là giáp trụ mẫu kim bị oanh diệt, tàn xương lưu lại sau khi bị dung luyện, tàn tích bản thân những người mặc để lại.
Sở Phong rùng mình. Cho dù đó chỉ là vết tàn, nhưng cũng muốn áp sập vũ trụ hồng hoang, thiên địa vị lai, quá mức đáng sợ.
Những người kia cường đại đến bao giờ?
Nhìn trạng thái, dường như là bị nữ nhân áo trắng trấn sát.
Người có thể chém giết cùng nàng hẳn là người đồng cấp. Kết quả, những sinh linh mạnh đến mức khủng bố như vậy lại bị nghiền ép, hài cốt không còn, ngay cả giáp trụ mẫu kim cũng bị dung luyện bốc hơi, chỉ còn tàn phiến.
Khu vực đó quả thật là một trong những cuốn sách lịch sử đáng sợ nhất thời cổ đại và hiện đại, ghi lại trận chiến tàn khốc và kinh hoàng nhất từ trước đến nay.
Nhưng giữa thiên địa lại không có mấy người biết được trận chiến này.
Sở Phong khẽ gọi, hy vọng nàng có thể nhanh chóng tỉnh lại. Tuy nhiên, hắn lại đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như như rơi xuống đầm nước lạnh buốt của hồn hà, hoặc rơi vào bóng tối địa phủ trường tồn tuyên cổ.
Toàn thân hắn rét run, cốt tủy cũng muốn bị băng phong đông cứng. Sở Phong đang bị đả kích, bản thân xảy ra vấn đề.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại, biết đầu nguồn vấn đề chính là nụ hoa cấp Đại Vũ.
Vừa rồi, vật kia đã bị hắn dốc hết khả năng bài xích, lợi dụng giáp trụ trời ban để ngăn cách. Không nghĩ đến chỉ một chút mất tập trung, nó đã bắt đầu chủ động ăn mòn.
Đây là phấn hoa sao? Lại có thể xuyên thấu phù văn hộ thể, điên cuồng đánh thẳng đến. Một mảnh yên hà màu lam, phấn hoa bay ngập trời.
Con ngươi Sở Phong co lại. Thứ này quá tà môn, quá đáng sợ, ngay cả phù văn trật tự cũng không phòng được.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng có. Trước đây, hắn đã từng hấp thu phấn hoa siêu cấp, từng ăn dị quả hiếm thấy nhưng chưa hề gặp tình trạng phấn hoa có ý chí sinh mệnh như bây giờ.
Đây là tình huống quỷ dị do phấn hoa cấp Đại Vũ nở rộ đưa đến sao?
Ầm ầm!
Thiên địa cũng đang run rẩy, tiên lôi bất diệt nối tiếp nhau đánh xuống gốc thực vật đó. Cành lá, rễ cây của nó nhìn rất bình thường, chỉ có nụ hoa là một màu xanh, mùi thơm ngát, giống như hào quang màu lam bay múa. Quá chói lọi!
Nụ hoa cấp Đại Vũ, tuyệt phẩm chân chính thế gian, khó có thể tìm được hai ba cây ở nhiều thời đại, khiến cho vô số người điên cuồng, lịch đại thiên kiêu phải khom lưng.
Một khi liều mạng tiếp xúc với phấn hoa này, đồng nghĩa với việc tiến giai, thuế biến, vượt qua cực hạn nào đó của thế gian, trở thành cứu cực giả cao cao tại thượng ở dương gian.
Nhiều người nổi điên tìm kiếm, nhiều anh hùng tóc trắng tuổi xế chiều cũng không nghe thấy, cũng không thể nhìn thấy. Bây giờ, bên cạnh Sở Phong lại có một gốc nhưng hắn lại trốn tránh, hận không thể lập tức trốn đến chân trời góc biển.
Hắn dự cảm, nếu hắn hấp thu hương thơm bên trong nụ hoa màu lam đó, hơn phân nửa hắn sẽ phát sinh ngụy biến, chết không có chỗ chôn.
Ông.
Hư không đang run sợ.
Giáp trụ toàn thân Sở Phong đều nổ tung, phát sáng, không chỉ một bộ thiên giáp mà tất cả đều tỏa ra hào quang chói mắt, ngăn cản phấn hoa ăn mòn.
Mấy món đồ trận vực lại càng cộng minh, vô số hoa văn đan vào một chỗ, hình thành màn sáng bảo vệ hắn không bị ăn mòn.