Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Dùng mẫu kim thời gian rèn đúc mà thành?” Sở Phong thật sự rúng động.
Trong tất cả mẫu kim, mẫu kim thời gian thật sự quá hiếm có, gần như không thể nhìn thấy. Cho đến bây giờ, Sở Phong chỉ phát hiện một vật có trọng lượng, đó chính là thì quang lô, là đại hắc thủ Lê đạt được. Kết quả, bản thân hắn ta rất có khả năng vì nó mà xảy ra bất trắc.
Sở Phong đã từng chạm qua thì quang lô ở trước thác nước Thông Thiên, trên tay xuất hiện hắc thủ ấn.
“Không phải là mẫu kim thời gian thuần túy, chỉ là một phần nhỏ hỗn tạp. Mẫu kim thời gian tinh khiết, phóng nhãn khắp chư thiên cũng khó mà tìm được.”
Hỏa Tinh nhất tộc thản nhiên vạch trần độ tinh khiết của giáp trụ trời ban.
Cho dù là vậy, đó cũng là vật thiên ngoại, không phải giới này, mà là từ thiên ngoại tam thập tam rơi xuống.
Sở Phong đứng đằng trước côi bảo, nhìn nó thật lâu, rồi lại nhìn cánh cửa hình mặt trăng. Cuối cùng, hắn quyết định tiến vào.
Bởi vì, cho dù hắn không đồng ý, hơn phân nửa Hỏa Tinh nhất tộc cũng sẽ bức hắn đi vào. Đã đến cấm địa thái thượng, hắn đã nghĩ đến đủ loại khả năng, có thể sẽ bị sinh vật bên trong tuyệt địa bức hiếp.
“Ta còn có át chủ bài, có thể bỏ chạy. Tuy nhiên, thế giới bên trong cánh cửa hình mặt trăng có tính dụ hoặc đối với ta. Dược thảo cấp Đại Vũ, tam sinh dược, đế huyết, nữ nhân áo trắng đều ở bên trong, ta muốn tiếp cận chúng.”
Sở Phong muốn mạo hiểm tiến vào bên trong không gian thâm thúy đó, tiến vào bức tranh nhìn như đứng im kia, tìm một số bí mật nơi đây.
Nhất là, hắn đã đáp ứng đại hắc cẩu màu đen đi tìm nữ đế áo trắng. Hiện tại nàng đang ở ngay trước mắt.
Sở Phong mặc vào giáp trụ trời ban, phủ thêm giáp trụ trận vực cùng các loại côi bảo trận vực.
Ngoài ra, mấy vị cường giả của Hỏa Tinh nhất tộc cũng cùng nhau hành động, rót năng lượng của bọn họ vào giáp trụ trời ban, cùng với đạo hạnh của bọn họ, giống như gia trì hóa thân, ngưng tụ huyết hồn, tất cả đều vì bảo vệ Sở Phong.
Oành.
Giáp trụ che kín cơ thể, thần mang quanh thân Sở Phong bắn ra bốn phía, tiên khí khuấy động. Hắn đã chuẩn bị xong, chuẩn bị tiến vào bên trong không gian thần bí.
Hắn treo các loại côi bảo trận vực trên người, gặp phải tình huống xấu nhất thì lập tức lui ra ngoài. Sau khi Hỏa Tinh nhất tộc thất bại vẫn có thể còn sống ra ngoài, hắn tất nhiên cũng có lòng tin này.
Cánh cửa hình mặt trăng nhìn rất cổ xưa, bên ngoài chỉ là một cánh cửa, nhưng bên trong lại là thế giới sâu thẳm, giống như nối liền với tứ cực phù thổ, với thượng thương, với bờ Hồn Hà, hố chôn Thiên đế.
Trong cửa đá khuếch tán ra ngoài gợn sóng đặc biệt, nhìn giống sóng siêu âm màu bạc hữu hình, lại giống như gợn sóng hồ nước bạch kim.
Hơn nữa, Sở Phong càng tiếp cận, hắn còn nghe được một âm thanh, rất mơ hồ nhưng thật sự tồn tại, giống như tín hiệu điện từ, lại giống như âm thanh hủy diệt thế giới yếu ớt.
Sở Phong từng bước một bước vào.
Lúc này, cái gì cũng thay đổi. Chỉ một lát nhưng lại giống như vạn cổ trôi qua, thiên địa vĩnh hằng, lại giống như đẩu chuyển tinh di, sơn hà sụp đổ, thương hải tang điền, cái gì cũng đều đang biến thiên, không có vật gì có thể trường sinh bất lão, ngay cả Thiên đế cũng phải tiêu vong.
Ầm ầm.
Lôi đình bộc phát trong tĩnh mịch, ánh lửa dâng lên, tiên vụ bốc hơi, phá vỡ sự yên tĩnh của cả khu vực.
Sở Phong bước vào thế giới thâm thúy, tinh hà vũ trụ giống như một mảnh vải đen, trở thành một bối cảnh bình thường.
Nháy mắt, Sở Phong rúng động. Hắn ngửi được hương hoa, hắn nhìn thấy nụ hoa ven đường chập chờn theo gió, lắc lư theo cước bộ của hắn.
Nụ hoa cấp Đại Vũ, có phấn hoa muốn rơi xuống?
Sau đó, Sở Phong cảm giác kinh sợ. Hắn rùng mình.
“Không được, đây là dị biến, một dị biến không thể diễn tả.”
Hắn gần như muốn bay ra ngoài, tim phát run. Trái cây và nụ hoa cấp Đại Vũ đúng là không dễ dàng tiếp xúc, cũng không thể tùy tiện tiếp xúc, bởi vì chín mươi chín phần trăm cường giả cho dù đã gần tiếp cận cảnh giới kia, sau khi tiếp xúc phấn hoa cũng sẽ phát sinh ngụy biến.
Gần như tất cả sinh vật tiến hóa đến cấp bậc đó đều phát sinh thay đổi kinh khủng, không thể diễn tả.
Bây giờ, phấn hoa sắp sửa rơi xuống, hắn có thể tiếp nhận sao?
Ầm ầm!
Tiên lôi nổ vang, hỗn độn mông lung, Sở Phong ngẩng đầu nhìn phía trước. Hắn hít một hơi khí lạnh. Ở ngoài thì hắn không nhìn thấy, nhưng bây giờ hắn đã nhìn thấy được dị thường.
Ngay cả nụ hoa cấp Đại Vũ lay động cũng không thể thu hút sự chú ý của hắn. Hắn đang nhìn về phía một hướng khác.
Ngoài những gì đã nhìn thấy bên ngoài trước đó, còn có một thứ khác!
Hắn nhìn thấy một đại thủ, giống như từ thượng thương dò tới, rơi xuống bên trên tàn chuông.
Tàn chuông là bị đại thủ này đánh tan sao?
Đại thủ kia đang nhỏ máu đen, rất đáng sợ, không biết nó nối từ đâu. Cánh tay của nó đang ở bầu trời phía trên.
Tuy nhiên, cho dù nó đánh nát đế chuông, bản thân nó cũng phải trả giá đắt, đang chảy máu, ngưng kết ở đó.
Đồng thời, còn có một luồng khí tức hư thối. Không sai, bàn tay kia, còn có cánh tay đã mục nát, bản thân vĩnh viễn ở lại nơi này.
“Đại thủ đến từ thượng thương?” Con ngươi Sở Phong co vào.
Tiếp theo, toàn thân hắn run rẩy, trong lòng có cảm giác. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước nhất.
Bạch y nữ tử hơi động?
Hắn tin rằng đó không phải là ảo giác. Bạch y nữ tử không còn yên tĩnh, lông mi của nàng đang run rẩy, hai con mắt như muốn mở ra. Nữ đế vô thượng muốn phục sinh, quân lâm thế gian.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nữ đế bị nguyền rủa sắp thức tỉnh?
Nàng muốn sống lại?
An nghỉ không biết bao nhiêu năm, có lẽ lấy trăm triệu năm làm đơn vị, bây giờ nàng đã khôi phục, hàng lông mi dài run rẩy.
Nàng rất đẹp, khó mà miêu tả, giống như một sinh vật hư ảo đến từ nơi tận cùng của cõi thần tiên, hoàn hảo không một chút khuyết điểm.
Áo trắng phất phới, bay lượn trên không, đẹp đến mức tận cùng, phong thái tuyệt thế.
Nàng nhắm hai mắt, lông mi rất dài, bản thân siêu thoát khỏi vẻ đẹp của nhân gian, tập hợp trí tuệ của trời đất nhưng không có nghĩa đây là một vẻ đẹp đơn thuần, bất luận nhìn như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng là vô thượng giả ép cổ kim.
Cho dù nàng là một nữ nhân tiên tư ngọc cốt, tay áo phất phới nhưng cũng không phải nhân vật như Lăng Ba tiên tử mà là khí chất Nữ đế nhất đại, bễ nghễ cổ kim vị lai, vô thượng vô song.
Nếu thế gian thật sự có người phong hoa tuyệt đại, đó nhất định là nàng.