Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho dù Sở Phong là Hằng Vương, nhưng đây là đâu chứ? Đế chuông cũng đã tàn, tiến hóa giả chung chực cũng ngưng hồn bên trong một bức tranh, hắn có thể tiếp cận sao?
“Có lẽ được, chúng ta sẽ cố hết sức.” Môt lão giả lên tiếng.
Tuy nhiên, điều này đối với Sở Phong vẫn còn chưa đủ. Hắn có thể nào bởi vì một câu của đối phương mà bước vào nguy hiểm. Hắn phải biết được nhiều hơn, thấm nhuần chân tướng.
Giọng nói của lão giả Hỏa Tinh nhất tộc lại vang lên, trước bức tranh, trong chỗ sâu nhất cấm địa tuyệt thế nói ra bí mật kinh thế.
“Thế nhân đều biết, chúng ta là từ thiên ngoại tam thập tam rơi xuống, chìm ở chỗ này lâu lắm rồi, còn ai biết rõ chân tướng nữa chứ? Hết thảy là vì sinh linh bên trong cánh cửa đá.”
Lão giả Hỏa Tinh nhất tộc nhìn về phía cánh cửa hình mặt trăng. Mặc dù nơi đó giống như một bức tranh đứng im, nhưng cũng có sương mù bốc lên, chỉ có người là ngưng kết.
“Bởi vì người bên trong?” Sở Phong hỏi.
“Đúng, nếu không phải bọn họ chi chiến, làm sao cấm địa thái thượng được hình thành? Sao có thể từ thiên ngoại tam thập tam rơi xuống chứ? Khi đó, chúng ta vẫn là hỏa tinh linh trí sơ khai. Diễn dịch qua năm tháng dài đằng đẵng, hết thảy đều thay đổi, ngay cả chúng ta cũng đã trưởng thành, già đi, biến thành cơ thể hữu hình sắp khô kiệt. Chúng ta muốn tiếp cận chân tướng, muốn tiếp tục sống, chúng ta phải vào bên trong cánh cửa này.”
Cũng không phải là lời nói cao siêu, thậm chí còn có chút yếu ớt, nhưng những lời lão giả Hỏa Tinh nhất tộc nói ra cũng đủ khiến cho hồn quang của Sở Phong phải rung chuyển.
Cấm địa tuyệt thế hình thành là bởi vì cuộc chiến năm đó.
Sở Phong không ngừng hỏi thăm. Mặc dù cuộc trò chuyện tiếp theo vẫn thẳng thắn như cũ nhưng rất khó vạch phá sương mù tiền sử, ngay cả Hỏa Tinh nhất tộc cũng cảm thấy mông lung, không cách nào thấm nhuần mọi việc năm đó.
Sở Phong cũng không hoàn toàn tin vào lời bọn họ. Hắn im lặng rất lâu, chìm vào suy nghĩ.
Rốt cuộc, một lão giả Hỏa Tinh nhất tộc lên tiếng nói ra một số bí mật.
“Có lẽ, chỉ có sơ tổ tộc ta mới biết hết thảy nhưng ông ấy vẫn còn đang ngủ say, vẫn chưa tỉnh lại.”
“Ông ấy ở đâu?” Sở Phong hỏi. Hắn biết, Hỏa Tinh nhất tộc nhất định biết nhiều hơn, nhưng có một số việc sẽ không nói rõ cho hắn nghe.
“Ở chỗ này, cũng ở chỗ đó.” Ngón tay mấy vị lão giả chỉ khu vực này, rồi chỉ về phía trước. Đó là cái gì? Địa thế nhân hình bên trong địa thế thái thượng.
Toàn bộ tuyệt địa được mệnh danh là địa thế Thái Thượng Bát Quái Lô, địa thế nhân hình được xưng là thái thượng.
Bọn họ chỉ vào thái thượng, đó chính là sơ tổ của bọn họ?
Đó là một sinh linh còn sống, bây giờ chỉ là đang ngủ say?
Lão giả toàn thân ánh lửa màu bạc khô cạn trịnh trọng nói: “Chúng ta trung thành với mảnh đất này, cho nên đã xem nó là sơ tổ, hơn nữa còn cảm thấy nó thật sự có sinh mệnh, vẫn còn sống.”
Những chuyện này rất kinh người, tuyệt đối có thể rung động thế gian. Địa thế thái thượng có sinh mệnh, là một sinh linh, hơn nữa còn sống.
Nó rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, kinh khủng đến cỡ nào, sinh linh rơi xuống từ thiên ngoại tam thập tam đã yên nghỉ ở đây, ngay cả cường giả Hỏa Tinh tuyệt đỉnh cũng xem nó là sơ tổ.
Nhưng điều này đối với Sở Phong mà nói là vô dụng, bởi vì hắn chỉ đang suy tính có nên tiến vào cánh cửa hình mặt trăng hay không.
Sau đó, bọn họ nói chuyện thật lâu. Sở Phong biết được quá trình tiếp cận đế huyết mà Hỏa Tinh nhất tộc đã thử vào từng thời đại, từ đó đưa ra một số phán đoán.
Sở Phong nói: “Ta có vào cũng sẽ thất bại, cũng phải chết, ngay cả cường giả tối cường tộc ngươi cũng phải đẫm máu, không thể thành công. Ta vào đó có ý nghĩa gì chứ?”
Lão giả Hỏa Tinh tộc nói: “Tộc ta chưa từng bao giờ tiến vào Thái Thượng Bát Quái Lô một cách dễ dàng, nhưng ngươi vẫn còn sống chạy ra, đó chính là thiên mệnh. Ngươi có tạo hóa, trường mệnh không suy. Quan trọng nhất, ngươi biết được thủ đoạn trận vực, có thể thành công.”
Sở Phong lắc đầu. Hắn có thể bất tử bên trong Thái Thượng Bát Quái Lô là nhờ lọ đá.
Mà hắn thì không muốn bại lộ ở đây.
“Năm đó, tộc ta gần như đã thành công. Bây giờ, chúng ta sẽ không để cho ngươi đi chịu chết, sẽ dốc hết khả năng bảo vệ ngươi, đưa cho ngươi tất cả chiến y, giáp trụ… cộng thêm côi bảo vô thượng trong lĩnh vực trận vực. Ngươi hẳn sẽ không có việc gì.”
Hỏa Tinh nhất tộc nói thẳng. Bọn họ thật sự không quá hiểu biết về biến hóa và diệu dụng của côi bảo trận vực. Nếu không, bọn họ đã sớm thử rồi.
Sau đó, Sở Phong bị trấn trụ. Bức tranh giang sơn đó là do kỳ trân từ tủy ngưng luyện mà thành, do các bậc tiền bối tế luyện ra.
Ngoài ra, còn có bậc thang thông thiên, cầu vượt giới… tất cả đều là côi bảo vô thượng trong lĩnh vực trận vực, không phải là vật phẩm cấp thấp mà là thần vật cao giai.
Đồ vật đẳng cấp cao giai ngay cả thiên sư cũng không thể tế luyện. Bởi vì phẩm chất quá cao, tương truyền gần như có thể vượt giới mà đi.
Từ tủy phát sáng, những thứ này đều là vật chất biến dị từ trong từ tủy, tế luyện thành côi bảo, thần thánh vô cùng.
Tuy nhiên, Sở Phong cũng cảm nhận được, số côi bảo này ít nhiều cũng có chút tì vết, cũng không biết là bị vỡ trong cuộc chiến năm xưa hay là sụp đổ theo năm tháng.
Sau đó, Hỏa Tinh nhất tộc lấy ra một số vật, đều là vật thần thánh trong lĩnh vực trận vực, cái sau lợi hại hơn cái trước.
Bên trong có từ tủy cô đọng, diễn hóa thành một cái ao treo trên đầu Sở Phong, giúp cho hắn có thể mượn lực núi sông các phương che giấu bản thân.
Lúc này, mắt Sở Phong đỏ lên. Nhiều côi bảo như vậy, nhiều “thiên vật” như vậy, hào quang muốn chọc mù mắt người khác. Mặc dù có chút rất xưa cũ, không ánh sáng nhưng đối với hắn mà nói cũng đã quá lóa mắt, khiến hồn phách của hắn run rẩy theo.
Nếu những thứ này lọt vào tay của hắn, thực lực của hắn sẽ tăng lên bao nhiêu? Quá kinh diễm, quá tuyệt thế.
Có nhiều thứ còn là vật trong truyền thuyết, ngay cả thiên sư siêu việt nhất cũng không luyện chế ra được.
“Ngoài ra, còn có giáp trụ chiến giáp trời ban mạnh nhất của tộc ta.”
Người của Hỏa Tinh nhất tộc dường như không thèm đếm xỉa, tận khả năng lấy hết tất cả bảo vật ra ngoài, từ giáp trụ mạnh nhất của tộc đến danh xưng trời ban tam thập tam thiên ngoại.
Nó đang phát sáng. Không có người mặc, nó vẫn có hình người như cũ, lưu chuyển hào quang mộng ảo, nở rộ cửu sắc, đồng thời còn có sức mạnh thời gian nồng đậm lưu chuyển bên ngoài, cực kỳ đáng sợ.