Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2913 - Chương 2914: Tam Thế Đồng Quan (1)

Thánh Khư Chương 2914: Tam thế đồng quan (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bên trong cấm địa thái thượng, cường giả Hỏa Tinh tộc há to miệng.

Đây là sự thật sao? Bọn họ nhìn thấy cái gì? Một thiếu niên nổi điên muốn đồ sát sinh linh thượng thương?

Điều này quả thật đã phá vỡ sự nhận biết của bọn họ. Tất cả đều như hóa đá, cơ thể cứng ngắc đứng tại chỗ.

Đây chính là thượng thương, hôm nay xuất hiện ở đây, đến bây giờ còn chưa biết con đường mở ra như thế nào, khiến tinh thần bọn họ run lên.

Bây giờ, thiếu niên kia lại đuổi theo khiêu chiến sinh vật thượng thương, tuyên bố muốn nướng chín. Điều này thật sự khiến người ta không biết nói cái gì cho phải. Cho dù là người thần kinh vững chắc cũng chịu không được.

Từ xưa đến nay, thượng thương mở ra được mấy lần? Mỗi lần hiện thế giống như trời đất sụp đổ, ai không e ngại, ai không sợ hãi? Bây giờ, hết thảy đều thay đổi. Có người muốn ăn sinh linh thượng thương, thật sự… quá bất hợp lý.

“Tiểu hữu, ngươi nhất định phải suy nghĩ lại.”

“Ngươi đừng có làm loạn.”

Đám cường giả Hỏa Tinh tộc run rẩy, hãi hùng khiếp vía, cảm thấy hô hấp cũng khó khăn. Thiếu niên mà bọn họ nghĩ rằng có thể mang đến cơ duyên và tạo hóa quá dọa người, khiến bọn họ cảm thấy kinh dị, nhưng thật ra lại là tai tinh, sẽ chọc ra đại họa.

“A…”

Trong không gian đằng sau cánh cửa đá hình mặt trăng, tiếng kêu thê lương kéo dài. Tiếng kêu thảm của thiếu nữ tóc bạc có gương mặt tinh xảo vang vọng khắp nơi này. Máu của nàng vẩy lên trời cao.

Nàng hoàn toàn không thể tin được, càng khó có thể chịu đựng được. Sinh linh bị nàng xem là thổ dân dị vực buồn lôn lại có thể đả thương nàng như vậy. Một cánh tay bị cắt rời, rơi xuống mặt đất, thần huyết chảy dài.

Đau nhức vô cùng.

Điều này khiến cho cơ thể thon dài của nàng co rút lại. Đương nhiên, điều khiến nàng không thể chịu đựng được chính là sự biệt khuất và lửa giận. Trước kia, nàng khinh miệt, căm ghét thế giới bên dưới, xem thường sinh linh nơi đó. Kết quả nhanh như vậy đã bị người ta đạp nát một bàn tay.

Đường đường là cường tộc thượng thương, đệ tử tinh anh trong gia tộc, có thể nào chịu được như vậy chứ? Nàng không chỉ chán ghét sinh vật bên dưới mà còn giận mình đã quá khinh thường, cho nên mới gặp phải tao ngộ như vậy. Nàng cho rằng đây là sự nhục nhã vô cùng.

“Ta muốn giết hết tộc của ngươi.” Thiếu nữ tóc bạc thống hận vô cùng, thét lên ở phía lối đi. Gương mặt trắng nõn mỹ lệ có chút vặn vẹo, hơi có vẻ dữ tợn, đều là sát cơ.

“Gọi bậy bạ gì đó, khó nghe muốn chết.” Sở Phong đứng bên trên khu vực thần bí, ngước nhìn thiên khung, cực kỳ bình tĩnh, lại còn quát lớn nữ nhân kia.

Bởi vì hắn có sức mạnh, sinh vật thượng thương thì như thế nào? Bàn tay lớn màu đen chính là ví dụ, bị người ta đánh gãy ở đây.

Bây giờ, Nữ đế áo trắng cách đó không xa, mí mắt xao động, đang dần phục hồi. Cho dù “con ông cháu cha” thượng thương xuất hiện, tin rằng nữ nhân áo trắng cũng có thể khiến bọn họ đẹp mắt.

Đương nhiên, đây chỉ là Sở Phong tự an ủi mình. Nếu không, hắn có thể làm gì? Dù sao cũng đã hạ tử thủ, chọc giận mấy sinh vật kia, chẳng lẽ bây giờ lại chịu thua, phải lùi bước? Không thể nào, điều này tuyệt đối không phù hợp với tính cách của hắn. Đã như vậy, vậy thì cứ leo lên lưng cọp, dọn dẹp những sinh vật kia.

Ánh lửa màu đỏ nhảy vọt, ẩn chứa năng lượng nồng đậm, bao trùm cái cánh màu bạc đang rơi xuống kia, cực kỳ lóa mắt, chỉ trong thời gian ngắn đã tản ra từng luồng hương khí.

Sở Phong nói được thì làm được. Hắn tập trung nướng cánh dị cầm. Ngọn lửa năng lượng đủ để nướng chín huyết nhục sinh vật thượng thương.

Bây giờ, Sở Phong đã là Hằng Vương, một thân đạo hạnh cực mạnh. Cho dù nguyên liệu nấu ăn thuộc về dị chủng không rõ, huyết mạch thượng thương đáng sợ cũng không thành vấn đề.

Huyết khí Nhân Vương nở rộ, chùm sáng cuồn cuộn, lôi đình oanh minh, thiểm điện lượn lờ, từng luồng năng lượng cực kỳ chướng mắt và kinh người đánh xuống.

Hắn dùng điện hỏa giam chiếc cánh màu bạc, đốt sạch sẽ lông vũ, sau đó lột đi lớp da ngoài, thi triển bí thuật lấy nước từ trong không gian ra để rửa thịt.

Rửa xong, hắn bắt đầu tẩm gia vị rồi tiến hành nướng. Động tác thành thạo mà lão luyện. Hết thảy đều theo một hệ liệt, ăn khớp với nhau mà hoàn thành.

Thượng thương, đám người trẻ tuổi mà lai lịch kinh người đều đứng ngây ra tại lối đi.

Cho dù là thiếu nữ tóc bạc cũng không còn thét lên, không còn giận dữ mắng mỏ mà giống như tượng đất, đứng đó trợn tròn mắt.

“Ta nhìn thấy cái gì vậy? Huyết nhục Bạch Tước tộc nguyên thủy bị người ta nướng chín, biến thành đồ ăn? Đây là sự thật sao? Tại sao ta lại cảm thấy không chân thật? Ta nhìn nhầm sao?”

Một nam nhân trẻ tuổi, mặt giống như thấy quỷ, không dám tin vào hai mắt của mình.

Cái gì là Bạch Tước tộc nguyên thủy? Đó là chủng tộc đáng sợ có thể đặt song song với Tiên Thiên tộc trước kia. Có lời đồn, bọn họ còn có khả năng cùng sinh với thiên địa, huyết thống cao cao tại thượng, vượt qua rất nhiều chủng tộc cường đại danh tiếng khác của chư thiên.

Không phải môn đình bình thường.

Tiên Thiên tộc có lực khai thiên, khiến rất nhiều đạo thống thượng thương kính sợ, không dám đến gần.

Kết quả, đệ tử tuổi trẻ của Bạch Tướng tộc nguyên thủy lại gặp phải tao ngộ như vậy? Nói ra có mấy ai tin?

Nhất là, đây chẳng qua chỉ là dị vực 2579, trong miệng sinh linh thượng thương còn rất bất kham, chỉ cần ngửi không khí bên dưới thôi cũng đủ nôn mửa rồi.

Ai có thể nghĩ đến, trong nháy mắt, thiếu nữ tóc bạc đã ăn thiệt.

Tại lối ra thông đạo, thiếu nữ tóc bạc tức đến mức muốn nổ tung, bộ ngực cao vút phập phồng vì giận, hô hấp dồn dập, mái tóc bạc bóng loáng phấp phới, không gió cũng loạn động.

Nàng ta lạnh lùng nói: “Loại đơn thuần vô tri mà tự đại, buồn nôn mà đáng hận như ngươi đã thành công chọc giận ta. Bây giờ ta thay đổi chủ ý, không diệt nhất tộc của ngươi mà là huyết tẩy cửu tộc có liên quan.”

Nàng không thể nhịn được nữa. Bàn tay bị cắt đứt biến thành cánh chim màu bạc, lại bị người ta bôi mật ong lên nướng chín, biến thành thức ăn.

Những người bên cạnh nàng cũng cực kỳ rúng động không còn gì để nói. Tiến hóa giả trẻ tuổi bên dưới chẳng khác nào tự tìm đường chết, dám nhằm vào Bạch Tước tộc nguyên thủy như vậy. Bọn họ cho rằng không có người nào có thể cứu được hắn.

Từng cường giả Hỏa Tinh nhất tộc giống như pho tượng, thật lâu vẫn không hề nhúc nhích. Kết quả này khiến cho bọn họ thật sự không cách nào đánh giá, từ đó tạo thành tai họa.

Đồng thời, bọn họ cũng cảm thấy kỳ quặc. Thiếu niên Nhân tộc kia có phải hay không thường xuyên làm mấy chuyện này?

Bình Luận (0)
Comment