Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2919 - Chương 2920: Vang Dội Cổ Kim (2)

Thánh Khư Chương 2920: Vang dội cổ kim (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Tai họa.”

Có người gầm nhẹ. Đây là một số bá chủ phụ trách trấn thủ khu 51.

Nhưng, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cũng ngoài dự liệu của Sở Phong, nữ nhân áo trắng phong hoa tuyệt đại đứng lơ lửng trên không, sau đó đoạt lấy khí tức đầu nguồn nào đó của thượng thương, liền biến thành một dòng chảy hạt, một ký hiệu năng lượng lao xuống.

Nàng rời khỏi thượng thương.

Giống như thác nước cửu thiên màu bạc trút xuống, nàng biến mất khỏi thông đạo thượng thương.

Tinh thần của nam nhân vảy đỏ, nữ tinh anh trẻ tuổi của Bạch Tước tộc nguyên thủy như muốn nứt thành bốn mảnh, nhục thân bị một loại đạo ngân ngũ hành áp chế, một số bộ phận nhanh chóng biến thành bùn máu nhưng cuối cùng vẫn sống sót.

Bọn họ không oán không hận, ngược lại còn thỏa mãn và hạnh phúc, đồng thời cảm thấy may mắn, bởi vì bọn họ được sống tiếp. Chỉ cần một chút tiên quang của nữ nhân kia rơi xuống người bọn họ, đừng nói là cảnh giới như bọn họ, ngay cả sinh vật cao hơn mấy cấp độ cũng phải hình thần câu diệt.

Nữ nhân áo trắng tất nhiên không thèm nhìn bọn họ, có lẽ trong mắt của nàng, bọn họ chỉ là sâu kiến yếu ớt, là hạt bụi không quan trọng chứ chẳng phải là cái gì.

Không có sát cơ và năng lượng khí tức dư thừa rơi xuống người bọn họ, bọn họ xem như tai qua nạn khỏi.

Bên dưới, Sở Phong chấn kinh. Tại sao nữ nhân mặc áo trắng lại biến thành dòng chảy hạt, trở thành những hạt sáng óng ánh và thánh khiết như thế? Rồi lại như gió bão rủ xuống mà về?

Lúc này, hắn cảm nhận được uy thế lớn lao, nặng hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần. Nếu cứ tiếp tục, hậu quả khó mà lường được.

Cũng may, trong thời khắc mấu chốt, lọ đá đã phát sáng, hình thành một bức tường hữu hình nhu hòa, giống như được thời gian rèn đúc mà thành, lại giống như ánh sáng rạng rỡ.

Điều quỷ dị nhất chính là, bên trong dòng chảy hạt, trang giấy ố vàng đang chìm nổi, không cách nào lường được, không cách nào hình dung, tang thương cổ phác giữa ngàn loại quy tắc, vạn loại trật tự, trải qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên, tuyên cổ trường tồn, chờ hậu nhân đến lấy.

Nó hữu hình nhưng thật ra lại không phải vật chất, bất diệt từ xa xưa, được tái hiện lại trong mảnh vỡ đại đạo cường đại, được nữ nhân áo trắng chuyển hóa thành trang giấy, thần bí mà đáng sợ.

Rốt cuộc là người nào đã lưu lại? Muốn để lại tin tức gì?

Nữ nhân áo trắng biến thành dòng chảy hạt, khí tức vô thượng nở rộ, chí cường chí thánh bao phủ lấy tờ giấy mà quay về.

Sở Phong cầm lọ đá trong tay, ánh mắt chập chờn. Hắn có một cảm giác rất quen thuộc, giống như là việc chỉ mới diễn ra ngày hôm qua.

Một trang giấy ố vàng bị những hạt cơ bản bao vây, trôi nổi bất định, quá quỷ dị, sau đó lại rơi xuống cực nhanh!

Tâm thần Sở Phong chấn động kịch liệt, đây rốt cục có bí mật gì? Sao hắn lại có cảm giác đã từng quen biết.

Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới nguyên do trong đó, biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc này, hắn đã từng thật sự trải qua chuyện tương tự.

Đó là ở Tiểu Âm Phủ, trước khi hắn rời đi, từng vượt qua hỗn độn để tiến vào vũ trụ đổ nát phá, phát hiện một tòa mộc thành ở nơi tiếp giáp với dương gian và từng nhìn thấy một tờ giấy ố vàng như vậy.

Hình dạng kia và khí tức pha tạp tích lũy theo năm tháng đều quá giống với trang giấy trước mắt, hư hư thực thực như cùng một nguồn gốc!

Năm đó trên mảnh đất kia, mảnh nhỏ thời gian bay múa, một tờ giấy bay ra, thiên địa tan rã, nếu không có vại đá che chở thì lúc ấy hắn nhất định đã lập tức tan rã thành tro bụi.

Hiện tại hồi tưởng lại, tuy rằng có chút xa xăm, nhưng chuyện cũ mơ hồ vẫn dần dần hiện lên, không còn mông lung khó nhớ nữa.

Mộc thành kia từng để lại dấu vết dày đặc của một người!

Một kiếm sắc lạnh lóng lánh chém qua, chặt đứt trên trời dưới đất, cắt ngang vạn cổ, nội vực mộc thành có những vật còn lưu lại khí tức và năng lượng của người kia mà Cửu Hào đã nói.

Nghĩ đến đây, tất nhiên trang giấy ố vàng là thứ mà người dùng một kiếm chém ngang cổ kim!

Mà hôm nay, nữ tử bạch y phong hoa tuyệt đại lại cướp lấy căn nguyên trời xanh, luyện vạn đạo trong một lò, ngưng tụ ra một trang giấy trương tương, đây là ý gì?

Trang giấy đều cũng do cùng một người để lại sao?

Sở Phong chấn kinh, đây là chuyện đáng sợ mà lại kinh người đến cỡ nào!

Nếu là thật thì quá không dám tưởng tượng, một tờ giấy được để lại từ mấy kỷ nguyên trước dung hợp với mảnh nhỏ đại đạo thiên địa, chờ đợi kẻ tới sau lấy được và đọc.

Rốt cục người kia muốn nói cho kẻ tới sau điều gì?

Những việc này vượt qua tưởng tượng, đề cập đến trình tự quá cao.

Lông tóc Sở Phong dựng đứng lên, hắn không nghĩ tới, trước khi mình tới dương gian thì đã tiếp xúc được quỷ dị và bí ẩn nào đó, chỉ là lúc trước không lý giải được.

Cửu Hào từng nói, có khả năng vũ trụ Tiểu Âm Phủ, địa cầu của hắn là người nào đó dùng để tái diễn chuyện xưa. Nghe thấy phỏng đoán đáng sợ này, Sở Phong đã từng chấn động và kinh sợ.

Hiện tại xem ra, tất cả đều có khả năng!

Nếu không thì cần gì để lại những thần dị đó ở vũ trụ tan nát bên ngoài hỗn độn tiếp giáp với Tiểu Âm Phủ!?

“Là tờ giấy cùng một người để lại sao?” Sở Phong nói nhỏ, hắn thật sự có chút không tin được.

Có lẽ do suy nghĩ của hắn quá đơn điệu.

Hắn cẩn thận suy nghĩ, nếu như hai tờ giấy ố vàng có nguồn gốc khác nhau mà không phải được tạo nên từ cùng một người, vậy càng hàm chứa ý nghĩa sâu xa.

“Có khả năng!”

Ánh mắt Sở Phong sáng lên, hoả nhãn kim tinh siêu cấp như có thể nhìn thấu hư không, thấu thị thời gian trời xanh, muốn chứng kiến chuyện xưa năm đó!

Hắn cảm thấy, nếu chúng không đến từ cùng một người, vậy thì càng kinh người, trong những năm tháng Hồn Hà cổ xưa yên lặng, có Thiên Đế tiến công. Địa phủ kia đã xa xưa đến đáng sợ, không đơn giản như con đường Luân Hồi mà hắn chứng kiến được trong Luyện Ngục, những thứ mà hắn đã trải qua cũng chỉ là con đường sau này, còn chủ lộ thì đã sớm xảy ra trong thời đại Đế Lạc kia!

Còn có Tứ Cực Phù Thổ, Thiên Nan Táng Giả, lò thời gian là muốn đốt cháy ai?

Dùng địa cầu để suy diễn chuyện xưa, mà rốt cục câu chuyện đó là như thế nào?

...

Trong nhất thời, trong lòng Sở Phong rối bời, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi mà hắn đã nghĩ tới quá nhiều, vô số hình ảnh chợt lóe qua trong đầu, như muốn nối thành một sợi dây, nhưng vào thời khắc mấu chốt, lại bị sương mù xám xịt bao trùm.

Bình Luận (0)
Comment