Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2920 - Chương 2921: Phía Trên Trời Xanh Còn Có...

Thánh Khư Chương 2921: Phía trên trời xanh còn có...

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong sương mù có vật chất màu xám đang quay cuồng, một khí tức quỷ dị đang kích động, giờ khắc này hắn lại nghĩ đến “Tiểu Hôi Hôi”, năm đó hắn ta bị sương xám ăn mòn, trong đó có tai ương không thể miêu tả được.

Đến nay nghĩ lại, tồn tại siêu cấp nào đó trong dương gian đã từng giao thủ với vật chất màu xám của chốn dị vực, điều này đáng để hắn suy ngẫm và tìm tòi.

Nỗi lòng Sở Phong rối loạn, nghĩ quá nhiều, nhưng tất cả những ý tưởng đó chỉ lóe lên trong nháy mắt mà thôi.

Sự thật trước mắt là, nữ tử bạch y hóa thành dòng chảy, vật chất Đạo Tổ kích động, bọc trang giấy ố vàng trở về, hoàn toàn đi vào mảnh đất trước kia.

“Trên trang giấy ố vàng kia có viết cái gì?” Sở Phong rất muốn biết.

Thật ra, năm đó hắn từng đến rất gần, thậm chí bắt giữ được trang giấy thần bí kia.

Nói chính xác là, hắn lấy vại đá tiếp thu được ký hiệu thông tin trước khi tờ giấy biến mất!

Đáng tiếc, hắn không thể thấm nhuần, không thể lĩnh ngộ vào trong lòng vào thời khắc đó, giới hạn cảnh giới đã khiến hắn không thể lĩnh ngộ, có lẽ tất cả những thứ đó còn được khắc trên vại đá.

Nữ tử bạch y hóa thành hạt cơ bản rồi chảy trở về, hiện hóa ở nơi đó, không ngừng nổ vang, không ngừng chấn động kịch liệt, đó là một loại hình thái năng lượng niết bàn sao?

Bất kể thế nào, Sở Phong cứ cảm thấy không thích hợp, sau đó trang giấy kia cũng hóa thành rất nhiều ký hiệu, cộng hưởng với những hạt cơ bản kia, hiện hóa ra dị tượng kỳ dị mà khủng bố.

Oanh!

Vại đá bên người Sở Phong phát ra tiếng nổ vang, trong suốt sáng lạn, rực rỡ lung linh, nó cũng đong đưa theo, rơi vào một tiết tấu kỳ dị.

Hắn khiếp sợ phát hiện, trang giấy năm đó lấy được ở mộc thành mơ hồ hiện ra một góc, hắn có thể loáng thoáng thấy được dòng chữ viết mông lung.

Còn có thể tái hiện?!

Không nhìn ra được, những chữ đó quá thần bí, giống như mỗi một chữ đều là đại đạo huy hoàng, lộng lẫy mà thần thánh, áp chế vạn vật thế gian!

Nhưng, hắn lại cảm nhận được dao động nào đó, tuy không đọc hiểu được những chữ đó, nhưng hàm ý nào đó đã thông qua hình thức đại đạo để phát ra âm thanh, làm hắn nghe được và cũng hiểu được.

“Phía trên trời xanh... Còn có...”

Tình huống thế nào? Sở Phong chấn kinh, hắn thật sự nghe được âm thanh nào đó, giống như hoàng chung đại lữ (1), thể hồ quán đỉnh, đánh sâu vào tâm và thần của hắn.

(1) Hình dung âm nhạc hoặc lời nói trang nghiêm, chính đại, tuyệt diệu, hài hòa

Đây không phải ảo giác, mà thật sự đang trải qua!

Phía trên trời xanh còn có cái gì? Hắn rất muốn biết lời tiếp theo, hắn nỗ lực lắng nghe, đáng tiếc tất cả đều đang bị quấy nhiễu!

Ở cách đó không xa, vị trí của nữ tử bạch y kia, hạt cơ bản cộng minh, vật chất Đạo Tổ sôi trào, làm chư thiên đều đang run rẩy, trời cao cũng sụp đổ triệt để.

Nếu không có vại đá đang sáng lên để che chở, Sở Phong tin chắc có lẽ mình không còn tồn tại nữa.

Cũng chính vì vậy, hắn không nghe được âm thanh đó, hơn nữa kinh người nhất chính là, phù văn trang giấy hiện lên trên vại đá lại bị nữ tử bạch y hóa thành hạt cơ bản kia kéo đi từng luồng từng luồng quang hoa nhè nhẹ, nàng ta đã nghe được âm thanh kia!

Phù văn còn ở đó, vẫn bám vào vại đá và cộng hưởng với sơn xuyên đồ hiện hóa trên thân vại, như núi sông nổ vang, nhưng đều bị nữ tử đọc được.

Hoặc có thể nói là bị hạt cơ bản đọc được!

Sở Phong chấn động, nhưng cũng không nói gì, là hắn có được trang giấy đầu tiên, nhưng trước sau vẫn không nghe ra được chân tướng, không ngờ nữ tử bạch y kia lại dễ dàng có được, giống như lão bằng hữu đã lâu lại gặp mặt!

Hắn hơi nóng vội, rất muốn biết câu nói kế tiếp, phía trên trời xanh còn có cái gì?

Hắn không tự chủ được mà bỏ thêm một vài từ, tiên, ma, thiên, giới, máu đen, vật chất màu xám, Hồn Hà…v..v… tất cả những từ đó đều làm hắn bất trong lòng an.

Bất kể thêm từ gì cũng tỏ rõ, tương lai càng to lớn và khủng bố đang chờ đợi kẻ tới sau!

Rốt cuộc cũng không còn chữ xuất hiện nữa! Tất cả đều dần dần bình ổn, mà những hạt cơ bản kia hóa thành một lốc xoáy, trong đó là thời gian đang xoay tròn, là bí lực đang kích động, không ngờ nữ tử bạch y kia lại bắt đầu hiện hình!

Nàng muốn tái hiện ra sao?

Trong lòng Sở Phong có quá nhiều nghi vấn, hắn chờ mong nữ tử này thật sự sống lại, hắn muốn chính miệng hỏi cho rõ!

Cuối cùng văn tự được ghi lại trên trang giấy ố vàng của Mộc thành và tờ giấy tích lũy đầy sức mạnh năm tháng trời xanh đều bị nữ tử bạch y xem hết!

Sở Phong cảm thán, hắn có được nội dung trang giấy ở mộc thành nhiều năm, nhưng vẫn không thể lĩnh ngộ, chung quy là trình tự tiến hóa của bản thân không đủ, khó có thể chạm đến, nhưng căn nguyên trang giấy còn bám trên vại đá, về sau sẽ có cơ hội nhìn thấy.

“Ầm vang!”

Cách đó không xa, hạt cơ bản lại lần nữa chấn động kịch liệt, giống như ngân hà lan tràn, thác bạc trút xuống, hạt cơ bản chuyển hóa ra một phần nhân thân, thân thể mơ hồ của nữ tử bạch y tái hiện.

Nàng ta phong hoa tuyệt đại, khí chất vô song, như một nữ đế vô thượng nhìn xuống kỷ nguyên thay đổi hỗn loạn, muốn quấy nhiễu sông dài thời gian tang thương, đồng thời ánh mắt cũng lưu chuyển ra phong tình không thể miêu tả, kinh diễm năm tháng.

Đây là thật sự sống lại sao? Nàng bỗng... Mở đôi mắt ra!

Đáng tiếc, thân thể nàng ta còn có một phần là hạt cơ bản đang mờ mịt lượn lờ ở nơi đó, tiên khí bốc hơi, tựa như ảo mộng, có vẻ không quá chân thật.

Sở Phong há miệng thở dốc, muốn hỏi quá nhiều chuyện, trong lòng có vô số hoang mang, đều muốn nhờ nữ tử bạch y này kéo ra lớp sương mù.

Không chờ Sở Phong nói chuyện thì một luồng hạt cơ bản khó lường đã nở rộ quang hoa, giống như pháo hoa rực rỡ trước người Sở Phong, chỉ thẳng vào ý chí bản tâm của hắn.

“Đúng là đi ra từ nơi đó.”

Mấy chữ đơn giản làm cả người Sở Phong căng thẳng, giống như bị một vũ trụ sao trời ngăn chặn, gần như hít thở không thông, cũng may không có sát khí và ác ý, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.

Hắn biết, câu này đang nói về xuất thân của hắn, nơi đó chính là địa cầu!

Đây là một loại trực giác theo bản năng, Sở Phong không cần suy nghĩ nhiều cũng biết.

Nữ tử bạch y lại mở miệng lần nữa, thần âm ẩn chứa đạo vận vô thượng, tuy như tiếng trời êm tai, nhưng lại làm tiến hóa giả cảm thấy như đối mặt với vòm trời Hồng Hoang bất hủ muôn đời, không thể đối kháng.

Bình Luận (0)
Comment