Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thái Võ là ai? Đó chính là danh nhân trong Thiên Tôn, kế thừa tâm pháp Võ Phong Tử, một trong những chi mạch truyền thừa trung tâm, vậy mà lại có người sợ lão ta nghe tin mà chạy, thật sự là vớ vẩn.
Chỉ có thể nói, hiện tại Sở Phong quá tự tin, sau khi trở thành Hằng Vương thì hắn có niềm tin có thể đánh vỡ chư thiên, bễ nghễ nhìn xuống các Thiên Tôn nổi danh cường đại.
Mặc kệ lão là đồ đệ đồ tôn gì của Võ Phong Tử, hay là hậu nhân của ngọn nguồn hắc ám, nếu Sở Phong đã tìm tới cửa thì sẽ trấn sát tất cả, đánh nổ tất cả những kẻ dám cản trở!
Thần vương có mái tóc dài màu bạc, thoạt nhìn tương đối anh tuấn là đồ đệ thứ sáu của Thái Võ - Vân Hằng, nghe vậy thì tương đối kinh ngạc, không khỏi nhìn Sở Phong thêm vài lần.
Hắn ta cảm thấy tuy người này nhìn như niên thiếu, lại rất ổn trọng, cũng thật tự cao, có chút già cỗi, dám nói chuyện với hắn ta như một trưởng bối đối mặt với con cháu.
Điều này làm hắn ta cảm thấy tương đối vớ vẩn, rõ ràng người này là thân thiếu niên, sinh cơ mãnh liệt kia, thần hồn giai đoạn nảy sinh hoàng kim này rất khó che lấp, sinh khí nồng đậm mà kinh người, dựa vào những điểm này trong lĩnh vực tiến hóa là có thể phán đoán ra tuổi tác, cho nên thân niên thiếu này là chính xác.
“Ngô sư may mắn, được cho phép bước vào tổ đình phương bắc, có thể cầu được vài cọng đại dược tuyệt thế, thỏa mãn nhu cầu của các đạo hữu, trong một hai ngày sẽ trở về.” Vân Hằng đáp, bình tĩnh mà tự nhiên.
Hắn ta không có tự cao vì thân phận đệ tử hạch tâm của Thái Võ, cũng không trách cứ Sở Phong, nhưng trong lúc lơ đãng lại thể hiện ra địa vị siêu tuyệt của nhất mạch mình, không ai có thể khinh thường, phải được ngước nhìn mới đúng!
Không cần nghĩ nhiều cũng biết tổ đình phương bắc mà hắn ta nói là chỉ nơi cự Bắc – chỗ mà Võ Phong Tử sống lại, nó thể hiện ra nội tình vô địch nào đó.
Chuyến này muốn đi cầu lấy đại dược, cũng chứng minh một ít vấn đề. Vì đáp ứng nhu cầu của các giáo các phái nên Thái Võ sẽ ngắt lấy đại dược vô thượng trong tọa quan của Võ Phong Tử, nghe thật khiến người ta kính sợ.
Sở Phong cũng không sợ, ngược lại còn cười, hắn đang muốn ăn tất cả kỳ dị phấn hoa đây này, mà hiển nhiên tiên lôi thánh quả mà Võ Phong Tử đào tạo ra rất bất phàm.
“Thái Võ đạo hữu vất vả, chúng ta thật cảm tạ.” Nụ cười xán lạn của Sở Phong có vẻ rất thật, rất chân thành.
Nhưng mà, câu này lại làm Vân Hằng càng kinh ngạc, rốt cuộc thiếu niên này là ai? Sao cứ nói ra những cây như vậy, thật sự là người cùng thế hệ với sư tôn sao?
“Xin hỏi khách quý, ngài xuất thân từ nhất mạch nào, xin cho biết tên huý.” Vân Hằng hỏi, hắn ta không dám quá mức tự cao, không tiếp tục lấy địa vị tổ đình sư môn để thể hiện sự huy hoàng hiện giờ của nhất mạch Thái Võ.
Sở Phong nói: “Tên của ta sớm đã hủ bại theo núi sông, không đề cập tới cũng vậy, không có tiếng tăm gì. Chỉ là, từng kết giao với Thái Võ đạo hữu khi còn trẻ, cũng coi như cố nhân, tiếc thay, ta còn phí thời gian trong lĩnh vực Thiên Tôn, mà Thái Võ huynh lại đã sớm đặt chân, danh chấn thiên hạ, lần này tới chỉ là nhớ năm tháng ngày xưa, hoài niệm không nguôi nên mới tới thăm bạn.”
Vân Hằng nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, thiếu niên này thật sự là một lão yêu quái? Nếu vậy, hơn phân nửa khả năng là ăn được đại dược ghế gớm nào đó, bổ sung sự thiếu hụt huyết khí khô kiệt do lão hoá gây nên.
Vân Hằng cho rằng, loại người này sẽ rất đáng sợ, lại có thực lực đánh sâu vào Thiên Tôn lần nữa, có thể xem như quái vật sống lại mùa xuân thứ hai, tích lũy đầy đủ, một khi xông qua ải thì có lẽ chính là Thiên Tôn tuyệt thế!
“Hiện giờ tiền bối huyết khí dư thừa, sau khi nhục xác luyện đại dược thì chắc chắn có thể bay lên nhìn xuống thiên hạ.” Vân Hằng nói, cũng khách khí mà mời hắn dời bước, đến cung khuyết vàng kim cách đó không xa để nghỉ ngơi.
Nơi đó là chỗ ở của khách quý, toàn là sứ giả của một phái, thậm chí là đứng đầu một giáo, có Chuẩn Thiên Tôn, cũng có Thiên Tôn chân chính!
Có thể tưởng tượng, Tiên Lôi Thánh Quả Hội lần này long trọng đến cỡ nào, có một giáo chủ đích thân tới, các cao thủ nổi danh khắp Bát Hoang cũng tham dự.
Ở dương gian, bình thường sinh mệnh thể có thể tu hành đến đại năng đều tốn rất nhiều thời gian, huyết khí gân cốt đều đã già nua, bản thân sớm đã có sầu lo về vấn đề hủ bại.
Vì vậy bình thường, Thiên Tôn mới là chiến lực cao cấp có thể tự do xuất động, có thể tự nhiên qua lại khắp tứ phương, có nhân vật như vậy đích thân tới hiện trường thì tất nhiên xem như thịnh hội.
Sở Phong cười cười, rời đi khỏi nơi ồn ào hỗn loạn là yêu cầu của hắn, tới cấp bậc như hắn thì không cần tranh nhau phát sáng với những thiên tài kiêu tử kia nữa, không có hứng thú chen chúc với bọn họ ở hội giao lưu bên ngoài, đối thủ trong mắt hắn chỉ có những lão già kia, không phải Thiên Tôn thì không vào pháp nhãn.
Hắn đi về hướng cung điện hoàng kim, trong cẩn thận cũng có một luồng khí tức khó lường đang lưu chuyển, thể hiện ra thân phận siêu phàm.
Mọi người đều giật mình, phát hiện một trong những đệ tử mà Thái Võ thích nhất - Vân Hằng lại tự mình tiếp khách, dẫn đường vì một thiếu niên, cảm giác có vẻ rất nghiêm nghị, rốt cuộc vị này là ai?
Không phải là người của nhất mạch thuộc ngọn nguồn hắc ám có thể giằng co với Võ Phong Tử đó chứ? Có người suy đoán.
Dù sao nhiều năm như vậy, cũng chỉ có vị Thiên Tôn nhất mạch kia thường giao thủ với Thái Võ mà nhiều năm qua vẫn không việc gì, cả sư môn đều trường thịnh.
“Cũng không đúng, nếu là nhất mạch ki thì sẽ không được đệ tử của Thái Võ Thiên Tôn kính lễ, không phải là người đi ra từ độ kiếp hải đó chứ?” Có một người khác nhỏ giọng mà nói.
“Rất có khả năng, nếu Võ Phong Tử sống lại, vậy nói không chừng cũng có kiếp chủ vô thượng trong độ kiếp hải trở về từ cô quạnh, đó là có sinh linh vô địch có lai lịch cực mạnh!”
Còn có người suy đoán, chung quy dương gian muốn thống nhất, có lẽ đây là người tới từ thần triều?
Sở Phong nhìn về phía mọi người, nói: “A, nhìn nhiều gương mặt tinh thần phấn chấn như vậy thật là làm người ta vui mừng, thế hệ này hơn xa thời kỳ của chúng ta, lại một hoàng kim thịnh thế đã đến.”
Mọi người không nói gì, ngươi mới bao lớn? Ngươi thuộc thời kỳ nào mà dám nhận xét như vậy!