Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng cũng không có ai nguyện ý ra mặt đáp trả lại hắn, lỡ như đây thật sự là một lão yêu tinh thì sao, Vân Hằng ra đón khách đã lộ manh mối.
Mọi người lặng im, nhìn chăm chú hắn đi xa.
“Về sau, mấy chuyện khí phách và tranh bá nên giao cho người trẻ tuổi, ta nên rời khỏi, đi dạy một hai đồ nhi hoặc là thu hai thị nữ di?” Sở Phong tự nói.
Thật ra, những người đó còn lớn tuổi hơn hắn, nhưng hắn thật sự có một chút ý tưởng, tới rồi cấp bậc này rồi thì không thích hợp giao thủ với cùng thế hệ, không ai đáng để hắn ra tay!
Vân Hằng đi bên cạnh hắn giật giật khóe miệng, nhưng cũng chưa nói cái gì, mặc dù đây là một lão quái, nhưng mồm miệng cũng lớn lối thật, dù sao trong đám người vừa rồi cũng có thần vương các tộc, hay người này có lai lịch không đơn giản? Hắn phải báo cho sư tôn, nhất định tự mình tới xem người này một cái.
Trên thực tế, Sở Phong cũng muốn đạt được kết quả này, yên lặng chờ kẻ thù trở về rồi lập tức tới gặp hắn, thật sự có chút chờ không kịp.
Sở Phong nói: “Vân Hằng hiền chất, phủ đệ của sư phụ ngươi có chân vận đại đạo, chắc hắn sớm muộn gì cũng có thể bước ra bước kia, dương gian nhất định sẽ có thêm một đại năng.”
Nghe được hai chữ hiền chất, da mặt của Vân Hằng sớm đã đi lên con đường tiến hóa ngàn năm cũng hơi rung động, đây hẳn thật sự là một vị tiền bối đúng không? Bằng không thiếu niên này cứ ra vẻ dạy đời hết lần này đến lần khác, thật sự... Qúa mức!
Dạng tự cao tự phụ như Sở Phong thật sự làm nhất mạch Thái Võ cực kỳ trịnh trọng và lễ kính, được dẫn vào một gian khách quý đơn độ để nghỉ ngơi, có Vân Hằng và một vị trưởng lão tự mình tiếp đãi.
“Xin đạo hữu xem, đó chính là dược điền của Thiên Tôn động phủ chúng ta, kỳ trân ẩn chứa bên trong đều là đại dược thế gian hiếm thấy, rất nổi tiếng trong những dược thảo cảnh giới tiến hóa tương ứng của chúng, xếp hạng hàng đầu.”
Trưởng lão nhất mạch Thái Võ chỉ về hướng một nơi mây khói mông lung bên ngoài cung điện hoàng kim, ngũ quang thập sắc, tinh khí cuồn cuộn, đó là các loại đại dược đang phun ra nuốt vào tinh túy của thiên địa.
Đây là làm theo yêu cầu của Sở Phong, giảng giải kỳ hoa dị thảo thịnh hội lần này cho hắn, mà trọng điểm tất nhiên là những vật cất chứa nhiều năm của Thái Võ.
Cung điện hoàng kim lơ lửng trên không, góc độ thật tốt, có thể quan sát cảnh đẹp như họa phía dưới, cũng đúng lúc có thể nhìn thấy một linh dược điền, nơi đó mây mù mờ mịt, thụy quang lan tỏa, cánh hoa lóng lánh bay múa, hương dược hóa thành tia sáng tận trời, mơ hồ có thể nhìn thấy trân hoa thần quả, thật sự là bất phàm.
Sở Phong phát ra lời cảm thán thật lòng, bởi vì hắn cảm thấy... Mấy thứ kia đều là của hắn!
“Tuyệt, đều là thứ tốt, tất cả đều là tinh phẩm tuyệt thế, cư nhiên có thần chu của yêu hoàng điện tiền sử, còn có thần liên vô song của độ kiếp hải trong truyền thuyết, những thứ Thái Võ đạo hữu cất giữ quá kinh người.”
Sở Phong đầy mặt tươi cười, còn xán lạn hơn cả nụ hoa trong dược điền, hắn còn mừng rỡ, còn vui vẻ, còn kiêu ngạo hơn trưởng lão nhất mạch Thái Võ, trong mắt hắn, những thứ đó đều sớm đã trở thành chiến lợi phẩm của mình.
Tuy rằng hắn có ba viên hạt giống trong tay, nhưng cũng muốn thử dược hiệu của những phấn hoa và trái cây mạnh nhất được tứ đại viện nghiên cứu dương gian đề cử rốt cuộc như thế nào, những thứ đó đều bị hắn theo dõi.
Cho dù có Tràng Vực bảo hộ, nơi đó sương mù lượn lờ, nhưng dưới hoả nhãn kim tinh siêu cấp của Sở Phong thì có gì không nhìn thấu được?
Còn nữa, lấy tạo nghệ tiếp cận thiên sư Tràng Vực hiện tại của hắn thì thứ Tràng Vực phòng ngự siêu cấp của dược điền này căn bản không ngăn được hắn, một lát là có thể đi thu lấy đại dược “Nhà mình”, cứ như vào chỗ không người.
“Thật sự quá tốt, thần dược kinh thế, đều là lương phẩm, ta cảm thấy rất yên lòng!” Sở Phong liên tục kinh ngạc cảm thán.
Điều này làm trưởng lão nhất mạch Thái Võ và Vân Hằng đều cảm thấy cổ quái, tuy rằng trong lòng có chút quái lạ, cảm thấy không thể hiểu được, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới đây là một tên cuồng đồ muốn cướp sạch tất cả đại dược, hơn nữa muốn chém giết nhất mạch Thiên Tôn bọn họ.
Cung điện hoàng kim này có chừng mấy chục tòa, toàn đơn độc lơ lửng giữa không trung, các khách quý tách nhau ra, không quấy rầy lẫn nhau.
Đương nhiên, cũng có khách quý quen biết nhau, tiến đến tâm tình cổ kim, cùng ngộ đạo quả, thật là bình yên.
Có người đang nói về chiến tích cả đời Thái Võ, có rất nhiều điều cực kỳ huy hoàng, tỷ như trong một ngày đã khắc chế năm đại địch thủ, chấn động mấy chục châu, còn có dị tượng kinh thiên khi Thái Võ thành tựu Thiên Tôn, làm lão quái các giáo đều giật mình và nghiêm nghị, trong lòng chấn động không thôi.
Sở Phong nghe thấy khách quý trong một cung điện màu vàng cách đó không xa đang nói chuyện, nhìn về phía Vân Hằng và nói: “Thái Võ đạo hữu cả đời vinh quang, năm tháng chông gai đó làm người ta thán phục, hiền chất, ngươi tới kể những chuyện cũ huy hoàng rực sáng của lệnh sư cho ta nghe đi.”
Đề cập những điều đó, mặc dù là đệ tử cốt lõi ổn trọng như Vân Hằng cũng mang đầy kiêu ngạo, tự hào về những chiến tích ngày xưa của sư phụ mình, chúng thật sự quá kinh người.
Vì vậy, hắn ta cũng không dè dặt gì, chỉ về hướng một mảnh thần sơn mang phong cách cổ xưa ở nơi xa, không ngờ trên thân núi lại có điêu khắc diện tích lớn, ghi lại một ít chuyện xưa.
Một ngọn núi là một đoạn quá khứ, hơn nữa trong núi còn trấn áp có một ít thần tàng.
Có thể nói, một ít cất chứa hi hữu của Thái Võ đều ở nơi đó, cũng coi như nơi quan trọng nhất trong mảnh tịnh thổ này, cất giấu các loại kỳ trân dị bảo thiên địa.
“Tuyệt, thật là quá ghê gớm, đều quá tuyệt.” Sở Phong nghe những câu chuyện trước kia của Thái Võ, không ngừng gật đầu, thật ra là vui mừng vì những bảo tàng siêu cấp bất phàm nọ.
Trong lòng hắn đã sớm cho rằng, những thứ đó... Đều là của hắn, lát nữa phải thu sạch sẽ, không để lại nửa cọng lông!
“Ngô, ta nghe nói Thái Võ đạo hữu rất ít khi chiến bại, nhưng khi vào Tiểu Âm Phủ muốn tìm ra chí bảo lưu lạc bên ngoài dương gian, kết quả hình như là... Không được thuận lợi.”
Trong một cung điện nơi xa có người bàn tán như vậy, đó cũng là một vị khách quý.
“A, Tiểu Âm Phủ chỉ là một bãi tha ma, một mảnh đất lụi bại mà thôi, những yêu ma quỷ quái đó đều bị Thái Võ đạo hữu giết sạch sẽ, chỉ là một đám quỷ vật mà thôi, không đáng để nhắc tới.” Có người cười nhạo.