Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong nghe những khách quý kia nói chuyện với nhau, đôi lông mày khẽ nhúc nhích, sâu trong đáy mắt lóng lánh hàn quang.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng chuông vang, rất nhiều người quay đầu nhìn lại chuông vàng đưa tin trên đám mây.
Vân Hằng nghe được bẩm báo, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Sư phụ ta đã về rồi, lên đường sớm hơn dự định, lập tức là gấp rút trở về.”
Sở Phong nghe vậy thì còn vui vẻ hơn cả hắn ta, nói: “Thật quá tốt, chỉ chờ Thái Võ trở lại, nhớ năm tháng chông gai ngày trước, trái tim ta thật buồn rầu, dùng cái gì để giải ưu? Chỉ có Thái Võ giúp được!”
Trưởng lão bên cạnh kinh ngạc, mà Vân Hằng cũng ngạc nhiên, lời cảm khái của vị này hơi quái dị, chẳng lẽ hắn là bạn thân của sư tôn hay sao? Không ngờ lại chờ đợi như vậy, thậm chí có thể nói là “Nhớ thương”.
“Thái Võ đạo hữu sắp quay lại, chúng ta chờ mong lâu như vậy, mấy ngàn năm chưa từng gặp mặt, bạn cũ gặp lại, cảm thấy thật yên lòng!” Cách đó không xa, trong cung điện hoàng kim nào đó có người cười ha ha và nói.
“Không tồi, ta cảm thấy rất yên lòng!” Sở Phong cười to.
Câu “Rất yên lòng” của ngươi có hơi... Thái quá! Vân Hằng âm thầm chửi thầm, rất muốn bĩu môi, liên quan gì đến ngươi chứ? Cười thoải mái như vậy, thật không biết nói thế nào nữa!
“Ha hả...” Ý cười của Sở Phong không giảm, phát ra từ nội tâm, đã lâu chưa từng mong đợi như vậy, hai nắm đấm trong tay áo đều đã siết chặt, muốn giáp mặt đấm thẳng vào Thái Võ!
Nhưng, hiện tại còn phải nhẫn nhịn, lỡ như để Thái Võ nghe được tin tức rồi chạy thoát thì không ổn, nguyện vọng sẽ thành không.
Thật ra, hắn lo lắng nhiều quá, Thái Võ có thân phận gì chứ, nếu biết “Quỷ vật” đến từ Tiểu Âm Phủ tới thì nhất định sẽ không màng tất cả mà giết tới.
Chỉ có thể nói là, Sở Phong quá để ý, mà cũng quá tự tin, tự phụ đến mức cho rằng kẻ địch vừa nghe đến tên mình thì sẽ dè dặt mà trốn chạy.
“Hiền chất, Thái Võ đạo hữu cả đời vinh quang, có tình huống đặc biệt nào không chiến mà chạy hay không?” Sở Phong hỏi, câu hỏi này lại càng chứng minh hắn “Hơi phiêu”.
Vân Hằng ngẩn ra, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nếu không khắc chế thì sớm đã cười nhạo ra tiếng.
“Ngô sư sẽ trốn? Cả đời này chưa bao giờ có, suy nghĩ này... Quá vớ vẩn!” Vân Hằng đáp, có chút khinh thường.
Sở Phong gật đầu, cảm thấy... Vậy thì tốt, hắn yên tâm!
Vân Hằng cảm giác rất kỳ lạ, thiếu niên cổ quái này có ý gì? Thật sự không thể hiểu được, nghe câu trả lời này xong thì lộ ra dáng vẻ thực thỏa mãn.
Sau đó, hắn ta không nghĩ ở lại chỗ này, cảm thấy đã hết lễ nghĩa của người chủ trì, mặc dù là cố nhân của sư tôn cũng coi như đã cho đủ tôn kính.
Huống chi, rốt cục có phải là bạn cũ hay không còn chờ coi lại đã!
“Đạo hữu an tọa, ngô sư sắp về, cần đi an bài một chút.” Vân Hằng nói, mang theo vị trưởng lão kia cùng rời đi, nhưng cũng sắp xếp đệ tử tại đây phụng dưỡng.
Sở Phong nói: “Không sao, hiền chất đi làm việc đi, ta tùy ý đi dạo một chút, ngắm nhìn các thắng cảnh trong đạo tràng của Thái Võ huynh một chút, đừng để ý đến ta.”
Câu này cũng không phải lời khách sáo, mà hắn thật sự muốn đi dạo, muốn sắp xếp một chút trước khi Thái Võ trở về, cố gắng có thể phong tỏa đạo tràng thượng cổ này, để kẻ địch có chạy đằng trời.
Đám người Vân Hằng nói lời khách sáo một hồi rồi xoay người rời đi.
Sở Phong phi thân lao xuống từ cung điện hoàng kim, đáp xuống đạo tràng tinh khí nồng đậm kia, trong đôi mắt lộ ra từng đợt đường cong phù văn nhàn nhạt, vận dụng hoả nhãn kim tinh siêu cấp quan sát Tràng Vực hộ sơn.
Hắn đi từ Tàng Kinh Các đến dược điền hi trân, đều nhìn cẩn thận khắp nơi, không bỏ qua cả góc hẻo lánh nhất, để tính toán đầy đủ trong lòng.
Hắn là ai? Nghiên cứu giả có thiên phú Tràng Vực nhất, đã đặt một chân vào lĩnh vực thiên sư, có thể nói là tài nghệ kinh động thế gian!
Từ quá khứ đến hiện tại, thiên phú kinh người nhất của Sở Phong không phải tu đạo, mà là nghiên cứu đối với Tràng Vực, thậm chí còn thắng cả một đường tiến hóa!
Sau khi hắn đi lên con đường tu hành, có thể nói năng lực tiến hóa rất cao siêu, được coi là hiếm thấy trên thế gian, mà thiên phú Tràng Vực của lại càng xuất chúng, càng cao hơn một bậc!
Hiện tại, sinh linh cấp thiên sư là hắn đi vào nơi đây, quả thực như giẫm trên đất bằng, tất cả Tràng Vực đều không có hiệu quả với hắn.
Cái gọi là thiên sư Tràng Vực, nếu bàn từ cùng cấp bậc thì tương đương với Thiên Tôn, nhưng thực tế lại càng được người ta tôn kính, năng lực cũng càng mạnh. Bởi vì bọn họ quá hi hữu, đi trên con đường Tràng Vực mà muốn đến được cấp bậc này thì càng khó hơn tiến hóa đơn thuần rất nhiều lần, khó có thể tưởng tượng.
Thiên sư đùa nghịch núi sông, gánh vác năng lượng thiên thể, có thể khiến tịnh thổ hóa thành tuyệt địa, có thể làm các cấm địa núi non trở thành con đường bằng phẳng, được các thế lực khắp nơi tôn sùng.
Thái Võ có thực lực, có địa vị, cũng có quan hệ, nhưng dù năm đó có coi trọng Tiểu Âm Phủ, muốn đi tìm kiếm vật quý tuyệt đỉnh mất mát của dương gian, cũng chỉ phái thần sư trong lĩnh vực tràng vực đến mà thôi.
Còn về đạo tràng của lão ta thì phải hao tổn vô số của cải mới mời được thiên sư Tràng Vực nào đó giúp lão bố trí một phen, nhưng lại không thể tu sửa hàng năm được.
Sở Phong gật đầu, Tràng Vực nơi này không tồi, nhưng sao có thể làm khó được hắn?
Hắn âm thầm ra tay, thay đổi tất cả phù văn dưới mặt đất, biến thành thế khóa cứng, hễ người nào tham gia thịnh hội lần này cũng khó có thể chạy mất.
Làm vậy là tránh lát nữa khi hắn động thủ với Thái Võ, có người bỏ chạy đi báo tin, vậy thì phải lấy sức mạnh trấn áp của bản thân một giáo và tất cả khách khứa!
Không bao lâu sau, địa thế đạo tràng to lớn này đã xảy ra biến hóa vi diệu, không phải thiên sư Tràng Vực thì không thể cảm nhận và quan sát ra, tất cả mọi người đều không nhận thấy.
Đã chuẩn bị xong mọi chuyện, chỉ thiếu một bước cuối cùng, chỉ cần Sở Phong bước ra một chân, Tràng Vực mấu chốt cuối cùng được lạc ấn ở đây đều sẽ thay đổi, trở thành một cái “Rọ lớn”!
Mà hắn còn đang đợi, đợi con “Ba ba” Thái Võ này trở về, đặt chân lên sơn môn rồi mới phát động.
Trên đám mây, chuông lớn vang rền, chấn động thiên địa này, lại có tin tức truyền đến, hơn nữa Tràng Vực truyền tống trong đạo tràng đã chuẩn bị đầy đủ Thần Từ Thạch, điều này chứng minh lúc Thái Võ trở về không còn xa.