Tất cả những chuyện này đều là vì Sở Phong muốn đi đến tộc Hắc Hùng mà dẫn tới, gây nên một trận sóng to gió lớn!
Nhưng mà, chính chủ hiện tại cứ như người chẳng liên quan gì, hắn đang cùng đi với Hắc Hùng Vương, du ngoạn đến mật địa của tộc này —— Núi Dược Vương.
Ngọn núi này vô cùng nổi danh ở Tây Tạng, tiếp giáp với cung điện Potala, nhưng hiện giờ nó đã hoàn toàn thay đổi, chiều cao của nó tăng lên cực kỳ nhiều, cảnh sắc càng tráng lệ.
Núi ở Tây Tạng vốn đã vô cùng hùng hồn to lớn, hiện tại núi Dược Vương lại tươi sáng rực rỡ hẳn lên, nhìn như một chốn tiên cảnh.
Đi dọc theo con đường mòn trong núi, trên đường cây thông cây bách xanh biếc trong suốt như mã não, sức sống tinh khí bừng bừng, sương trắng tràn ngập, đồng thời thân núi chảy xuôi hào quang vàng ươm, trông hết sức thần thánh.
Sau khi Hắc Hùng Vương hóa thành hình người nhìn qua chừng bốn năm mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, còn khỏe mạnh hơn cả Hùng Khôn, nhưng hiện tại ông ta lại không ngừng lau mồ hôi lạnh, thật ra thì nhìn thấy đại ma đầu này rồi ông ta mới cảm nhận được áp lực.
Trước đó không rõ tình huống, ông ta còn chuẩn bị liều mạng, muốn khai chiến với Sở Phong, ông ta cứ cho là hắn đến để phá núi và diệt bộ tộc của bọn họ.
Kết quả ông ta mới lộ ra một luồng địch ý, một thanh phi kiếm màu đỏ thẫm kinh khủng đã bay lên ngang trời, suýt nữa bổ vào cổ của ông ta.
Giây phút đó Hắc Hùng Vương đã hiểu, ông ta căn bản không phải đối thủ của ma vương này, nếu thật sự phải quyết đấu thì tuyệt đối sẽ máu me lênh láng, mất mạng tại đây.
Bởi vì loại năng lượng tinh thần kinh khủng này quá kinh người, còn lợi hại hơn thú vương đã bứt đứt được hai sợi gông xiềng là ông ta một bậc, theo nhìn nhận của ông ta thì thuật Ngự Kiếm của Sở Phong quá khó giải!
May mà sau khi ông ta xuống nước nhỏ nhẹ, Sở ma vương cũng không khai chiến, mà chỉ muốn ông làm người dẫn đường đi đến núi Côn Luân.
Hắc Hùng Vương có xúc động muốn mắng mẹ nó, không phải chỉ tìm người dẫn đường thôi sao? Kết quả gây ra động thái lớn đến vậy, hiện tại bên ngoài đều biết Sở Phong muốn tới diệt ông ta, điều này làm ông ta tương đối câm nín không biết nói gì.
Đồng thời, Hắc Hùng Vương thề, lát nữa ông ta nhất định phải đánh cho thằng gấu con Hùng Khôn kia một trận tơi bời, xem hắn ta truyền lại tin tức sai lệch tới cỡ nào này, gây ra hiểu lầm lớn như vậy, thiếu chút nữa đã hại chết ông ta rồi.
Nếu ông ta tin lời đó là thật mà đi gây chiến với Sở Phong, phỏng chừng sớm đã bị diệt.
"Thằng nhãi gấu chỉ biết hố ông nội nó, lát nữa tao xử mày sau!" Hắc Hùng Vương phẫn uất.
Ông ta đoán, phỏng chừng bên ngoài đều đã lan truyền chuyện này đến điên rồi, đều đang bàn tán là Sở Phong muốn đi tiêu diệt ông ta.
Tối thiểu ông ta phải vun vén sao cho êm xuôi chuyện này, không thể làm mất tên tuổi của Sở Phong, cũng không thể làm cho bản thân ông ta quá mất mặt, thật là phiền phức, đau đầu quá.
Ngày đó, Hắc Hùng Vương tuyên bố với bên ngoài rằng, ông ta đã nhận được sự thông hiểu của Sở Phong, hơn nữa còn mở ra một trang sử mới, cũng may Sở thần vương không màn đến hiềm khích lúc trước, hai người đã xưng huynh gọi đệ, từ nay về sau thân như người một nhà.
Ông ta tự nhiên không thể gọi Sở Phong là Đại Ma Vương, mà là lấy ra danh xưng Sở Thần Vương.
Tin tức vừa truyền ra đã khiến các nơi xôn xao.
"Hắc Hùng hèn thật chứ, bị vương giả nhân loại trẻ tuổi kia hàng phục!" Đây là phản ứng của dị tộc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cực kỳ thất vọng về ông ta.
Thế giới loài người thì đang nghị luận, càng không bình tĩnh.
"Sở thần quá oai phong, không đánh mà đã thắng rồi, đã từ bá đạo thăng cấp lên thành vương đạo!"
"Chiêu này của Sở thần quá lợi hại, giết một con thú vương, lại hàng phục một con, như vậy thì càng có sức uy hiếp hơn, bá đạo kết hợp với vương đạo mới là thượng sách."
Chuyện này gây ra ảnh hưởng rất lớn, các nơi đều đang bàn tán xôn xao.
Trong thời gian ngắn phong ba khó lặng, rất nhiều người đều đàm luận, chuyện này trở thành đề tài tiêu điểm.
Các đại tài phiệt lại bắt đầu đánh giá thực lực của Sở Phong một lần nữa!
Trên thực tế, Sở Phong cũng không thèm để ý chuyện này lắm, tâm tư của hắn căn bản không đặt lên vấn đề này, một lòng muốn chạy tới núi Côn Luân sớm một chút, hắn đang nhớ thương tòa địa cung kia.
"Sở Vương, mời!"
Cuối cùng, sau khi ăn ngon uống sướng trên núi Dược Vương một chập, Sở Phong cùng Hắc Hùng Vương nhảy lên lưng một con ác điểu màu bạc, con ác điểu đó dài chừng mấy chục mét.
Lông của nó sáng như tuyết, giống như được đúc thành từ kim loại, khi va chạm thì phát ra tiếng rung động leng keng.
Nó đang vác trên lưng một tòa lầu các, không phải rất lớn, nhưng lại cực kỳ tinh mỹ, cũng đủ cho vài người nghỉ tạm bên trong, giống như một ngôi đền trên không trung, bên trong trang hoàng sang trọng, có vẻ rất thoải mái.
Ác điểu màu bạc giương cánh, chở Sở Phong và Hắc Hùng Vương bay về hướng núi Côn Luân, bay như vậy nhanh hơn tốc độ Sở Phong tự cuốc bộ rất nhiều!
Dù sao dưới mặt đất có muôn vàn dãy núi, cho dù tốc độ chạy của hắn kinh sợ thế gian đến mức nào, cũng không thể đi thẳng tắp tới, cần phải trèo đèo lội suối, có đủ loại chướng ngại vật, trên không trung thì lại không gặp phải vấn đề này.
Đêm khuya, đã tới núi Côn Luân rồi.
Phía trước là núi non bao la hùng vĩ, một ngọn núi lại một ngọn núi đan xen vào nhau, cứ như một Man Long ngủ say trên mặt đất, say giấc nồng từ thời viễn cổ mãi cho tới bây giờ.
Một khí tức thê lương mà hùng hồn ùn ùn mà kéo đến, đây chính là núi Côn Luân nguy nga.
"Sở Vương, nơi này là địa giới của Côn Luân, bên trong có một động thiên khác, người bình thường không có tư cách đi vào, ta cũng chỉ có thể đưa đến nơi này." Hắc Hùng Vương cười gượng, ông ta không dám xông vào.
Sở Phong gật đầu, nhảy xuống lưng con ác điểu màu bạc.
Thời gian bay dài như vậy đã khiến con hung cầm này sức cùng lực kiệt, nó rơi xuống mặt đất há mồm thở dốc, suy yếu, lần này là bay tận tám ngàn dặm đường, đổi lại là loài chim khác thì đã sớm mệt chết rồi.
Hắc Hùng Vương nhíu mày, hiện tại khẳng định không có cách nào lên đường đi về nữa, ông ta phải nghỉ ngơi ở nơi này một đêm.
Sở Phong cũng không muốn vào núi vào lúc đêm tối, cuối cùng lại cùng Hắc Hùng Vương trở lại ngôi đền trên lưng chim, đều đi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sáng sớm tinh mơ, tia nắng ban mai đầu tiên từ phương Đông chiếu đến, khắp địa giới Côn Luân đều được bao phủ một hào quang vàng nhạt mông lung, trong vô cùng lộng lẫy và thần thánh.
Hơn nữa, có một gợn mây tía khổng lồ bay tới từ hướng mặt trời, nó lượn quanh núi Côn Luân, làm cho địa giới này càng thêm thần bí, tràn ngập linh tính khó có thể tưởng tượng.
Tất cả núi đồi đều có hào quang óng ánh, hấp thu từng tia từng luồng mây tía, nơi này cứ như chốn cố hương của thần linh!
Hắc Hùng Vương quả thực hâm mộ muốn chết, đứng bên ngoài địa giới Côn Luân mà chảy nước dãi, có điều ông ta vẫn không dám tới gần, lo lắng sẽ chọc giận đám tàn nhẫn ác độc trong núi kia!