Sở Phong liếc nhìn ông ta một cái, nói: "Chỉ hâm mộ thì có lợi ích gì, trực tiếp xông vào chiếm một ngọn núi đi, lấy thực lực của ngươi thì hoàn toàn có thể thử một lần."
Hắc Hùng Vương dùng sức lắc đầu, nói: "Không đi, thất bại thì phải chết, ta vẫn nên an ổn sống đi. Sở Vương, khi ngươi đi vào cũng phải cẩn thận, cho dù có người quen ở bên trong, cũng phải thật thận trọng đấy, bởi núi Côn Luân cực kỳ phức tạp."
Hắc Hùng Vương nói xong thì bước lên lưng con cự cầm màu bạc, ôm quyền cáo biệt với Sở Phong, trong trận cuồng phong và cát đá mịt trời, ông ta trực tiếp đi xa.
Sở Phong cất bước, bước vào địa giới Côn Luân!
Mới vừa đi vào vùng núi này, hắn đã cảm nhận được sức sống bừng bừng không giống bình thường, ngay cả hòn đá, sườn đồi cũng hiện lên ánh sáng lấp lánh trong ánh bình minh.
Cảnh tượng này hoàn toàn khác với Côn Luân ngày trước!
"Mây tía bay từ mặt trời đến nhiều như vậy, cát lợi mà mang theo quý khí, đây là năng lượng cấp bậc nào? Cái gọi là mây tía đến từ phương Đông chính là loại năng lượng này sao?"
Mây tía đến từ phương Đông, có chút xinh đẹp.
Sau khi Sở Phong hít sâu một hơi thì cả người sảng khoái ra, một tia tinh khí mờ mịt màu tím chụi vào cơ thể hắn, nó thật loãng, nhưng lại phi thường kinh người.
Một tia mâu tía cực kỳ hi hữu tràn ngập ra, nháy mắt khiến cho hoạt tính của thân thể hắn gia tăng vô cùng khủng bố, cũng làm cho tinh thần hắn tràn trề cả.
Sở Phong giật mình, hắn nghĩ tới rất nhiều điều.
Hắn không dám dây dưa mà đứng trong núi Côn Luân vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, làn mây tía nhàn nhạt bị hấp dẫn đến đây, rơi vào cơ thể hắn.
Rất nhanh, hắn đã cảm thấy "Bão hòa"!
Từng tia từng tia mây tía nhàn nhạt tụ lại với nhau, kỳ thật cũng không nhiều, chỉ có một luồng như vậy, nhưng cũng đủ cho nhu cầu lần này.
Buổi sáng hôm nay, Sở Phong tắm mình trong ánh bình minh, cả người đều bị quang diễm màu vàng bao phủ, kết hợp với luồng mây tía kia du động, cuối cùng quy về máu thịt của hắn.
Thời gian thật lâu sau, hắn thở ra một hơi dài, cảm thấy thoải mái đến khác lạ!
"Côn Luân thật sự là một nơi tốt!" Sở Phong thở dài.
Hắn phát hiện cái gọi là gợn mây tía từ phía Đông đến này chỉ có vào lúc bình minh, sau khi mặt trời đỏ lên cao, làn sương mờ màu tím này đã không còn tồn tại, ánh mặt trời cũng trở nên bình thường.
Côn Luân, được xưng là thần sơn đứng đầu của Trung Quốc cổ đại, quả nhiên có phải có đạo lý bên trong.
Nơi này có truyền thuyết của Tây Vương Mẫu, có các lời đồn về thánh thú, cũng có vô số các câu chuyện thần thoại xưa.
Theo 《 Sử Ký 》 đến 《 Sơn Hải Kinh 》, rồi đến 《 Hoài Nam Tử 》, 《 Thủy Kinh Chú 》 vân vân, các loại sử sách và văn hiến đều có ghi chép rất nhiều về núi Côn Luân.
"Tiến hóa đều là vì các sinh vật đang thực hiện tiến hóa siêu cấp mà gây ra!" Sở Phong nhắc nhở chính mình, không nên bị truyền thuyết thần thoại ảnh hưởng.
"Kẻ nào?!" Khi hắn xâm nhập vào vùng núi Côn Luân, có dị tộc xuất hiện, đứng trên một ngọn núi cao nhìn xuống nơi này.
Địa vực này là một trong các lối vào núi Côn Luân, ngày thường đều có dị tộc trấn giữ.
Đó là một con sói xanh, nó đứng thẳng thân mình, vẫn chưa biến hóa, cũng không phải thú vương, nhưng có thể mở miệng nói chuyện, chắc hẳn đã nếm qua dị quả rồi.
"Sở Phong, đến núi Côn Luân thăm bạn." Sở Phong mở miệng.
"Ngươi chính là Sở ma vương kia?!" Con sói xanh kinh hô một tiếng, xa tận núi Côn Luân mà vẫn nghe được đại danh của Sở Phong.
Nó nhìn thoáng qua Sở Phong, trong mắt lưu động ánh sáng xanh biếc, nó nói: "Cứ đi mãi về phía trước sẽ có một tòa Vạn Thần Cung, qua nơi đó sẽ có người chỉ cho ngươi đi tiếp như thế nào."
Sở Phong gật gật đầu với nó, tiếp tục lên đường.
Hắn thực kinh ngạc, bởi vì hắn có nghe nói qua Vạn Thần cung, thật ra là được ghi lại trong sử sách mới đúng.
Thời cổ, hai người Hồ chân nhân của Cam Túc và Trương Lý Thanh đạo trưởng từng tìm kiếm "Vạn thần chi hương" trong truyền thuyết trên dãy núi Côn Luân này, tìm mãi mà không có kết quả, cuối cùng thì xây dựng lên một đạo quan.
Mãi về sau thì đạo quan kia được đặt tên là: Vạn Thần cung.
Năm tháng đổi thay, đạo quan kia đã hủy diệt rồi, nhưng người của đời sau vẫn tìm được di chỉ, không ngờ rằng hiện giờ lại được xây dựng trở lại.
Sở Phong đi thẳng một mạch về phía trước, rốt cục cũng nhìn thấy một đạo quan, nó rộng rãi, trong nét cổ xưa mang theo cản giác hào hùng khí thế.
Trong đạo quan có một vài sinh vật, đều là giống loài đặc trưng của khu vực phía Tây, nào là linh dương Tây Tạng, báo tuyết, ngao Tây Tạng, mỗi một con đều rất thần dị, phi thường oai vệ.
Da lông bọn chúng cứ như tơ lụa, trông cực kỳ sáng bóng, còn mang theo chút linh khí.
Sở Phong cảm giác rất quái lạ, trong một đạo quan cư nhiên đều là dị tộc.
Làm hắn rùng mình chính là, nơi này lại có hai sinh vật cấp vương, đóng giữ ở sâu trong đạo quan, cách rất xa hắn cũng đã cảm nhận được khí tức khủng bố nọ.
Rất nhanh hắn đã nhìn thấy được, một tên thì sớm hóa hình thành nhân loại, mang theo nụ cười ôn hòa mà chào hỏi hắn.
Sinh vật vương cấp kia là một con quái điểu, thân dài năm sáu mét, cả người lượn lờ mây tía, như là được ánh sáng tím biếc đúc thành, ngay cả cái mỏ cũng hiện ra ánh bóng loáng của kim loại như thế.
Nhìn thế nào cũng giống một con chim gõ kiến, nhưng mà, nó tản ra khí thế đặc trưng của sinh vật cấp vương, cực độ nguy hiểm.
Hai vương giả này không đi đến địa cung mới phát hiện của núi Côn Luân để tranh đoạt cơ duyên, bởi vì cảm thấy nơi đó quá nguy hiểm.
"Ngươi chính là Sở Phong, sinh vật cấp vương tiến vào núi Côn Luân thì phải tuân thủ vài quy tắc, ngươi đi dọc theo lối mòn trước Vạn Thần cung mà thẳng tiến, vượt qua đó là được, có người sẽ dẫn ngươi đi gặp Ngưu Ma Vương." Chim chim gõ kiến Tử Kim bình tĩnh mà nói.
Sở Phong gật đầu, đi dọc theo con đường núi kia mà thẳng về phía trước.
"Như vậy có được không đấy?" Sinh vật hình người kia nhỏ giọng nói: "Ngưu Ma Vương đã chào hỏi qua, nếu người này đến thì trực tiếp đưa tới Ngưu Vương Cung kia mà."
"Yên tâm, ta có chừng mực. Bất kể như thế nào thì cũng phải dựa theo quy định." Chim gõ kiến Tử Kim vẫn mang bộ dạnh ôn hòa nọ mà mở miệng.
Sau đó không lâu, sinh vật cấp vương hình người rời đi, phải đi tu hành.
Chim gõ kiến Tử Kim thì cỗ cánh, vèo một tiếng vọt vào sâu trong núi non, nó dừng lại trên một ngọn núi, ánh mắt lộ ra tia buốt lạnh mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng sắp biến mất của Sở Phong.
Cũng trong lúc đó, trên ngọn núi này xuất hiện hai con dị cầm, một con khổng tước, một con chim ưng cả người vàng óng ánh, đang hành đại lễ trước con chim gõ kiến Tử Kim, chúng nói: "Tham kiến Cầm Vương!"
"Được rồi, tộc Khổng Tước cùng tộc Ưng muốn nhờ vả, ta tự nhiên sẽ ra tay, dù sao đều là loài chim. Nhưng các ngươi chớ có lừa gạt ta, trên người hắn thực sự có thuật Ngự Kiếm sao?" sâu trong đáy mắt chim gõ kiến Tử Kim có ánh hào quang sáng rực tỏ ra, gã đang cực kỳ khát vọng.