"Có, nhất mạch núi Bàn có liên hệ rất mật thiết với tộc Khổng Tước ta, bọn ta biết nội tình bên trong!" Con Khổng Tước kia rất khẳng định trả lời.
Kim ưng thì đang lấy lòng, nói: "Lão tổ Ưng Vương bọn ta cũng chết dưới phi kiếm nọ, bị một kiếm của bạch hạc Thục Sơn kiếm cung đánh chết, ta từng đứng xa xa nhìn thấy trận chiến ấy, từng cảm nhận loại sắc bén đó, tin tưởng nếu Cầm Vương ngài có được thuật Ngự Kiếm, nhất định sẽ tung hoành Côn Luân vô địch thủ!"
Nó đúng là con cháu của Ưng Vương đã chết đi, tộc Ưng vốn cũng có giao tình thân thiết với tộc Khổng Tước, lúc trước Thương Lang Vương và Ưng Vương đều là làm việc theo lời của Khổng Tướng Vương.
"Tốt lắm, đáng để ta mạo hiểm!" Chim gõ kiến Tử Kim gật gật đầu.
"Cầm Vương phải cẩn thận, một khi hắn luyện thành thuật Ngự Kiếm, thực lực tất nhiên sẽ tăng vọt một bậc, rất khó đối phó."
Chim gõ kiến Tử Kim cười lạnh nói: "Yên tâm, ta có tính toán cả rồi, nơi này là núi Côn Luân, đúng lúc có một nơi khắc chế thuật Ngự Kiếm, chỉ cần hắn đi vào thì phải chết chắc, không có lối thoát!"
Đúng lúc này, một con dị cầm bay tới, nó truyền âm ngay giữa không trung, nói: "Bẩm báo Cầm Vương, nhân loại kia đã đi vào tuyệt địa."
Chim gõ kiến Tử Kim lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: "Tốt lắm, hắn chết chắc rồi. Đi, chúng ta đi nhìn một cái, sau khi có được thuật Ngự Kiếm ta lập tức đi qua nương nhờ Khổng Tướng Vương, giúp hắn ta đoạt được Vùng đất Phong Thiền, không ngây người ở núi Côn Luân nữa!"
"Ha ha, tốt, hắn ta rốt cục cũng bị chém bay đầu, đủ để cảnh cáo bọn người rục rịch kia!" Con khổng tước cười ha ha, cảm thấy thật sự quá vui sướng.
Gã ra lập tức liên lạc với bên ngoài, báo cho tộc nhân biết Sở Phong sắp ngã xuống, sẽ đi chém lấy đầu của hắn ngay bây giờ.
Sau đó không lâu, một tin tức mang tính gây sốc đã lan truyền trong dị tộc, Sở ma vương có thể đã chết, chậm nhất là cũng sẽ bị chém bay đầu trong giây lát nữa, có thể chờ xem trực tiếp, sẽ triển lãm cái đầu của hắn lên ngay.
Tin tức này dẫn phát sóng to gió lớn!
Nghe nói là, hắn hãm sâu trong núi Côn Luân, sắp bị chém giết.
"Ha ha, ma đầu kia rốt cục sắp chết rồi sao, tôi biết ngay là hắn ta sống không được lâu mà, tại hắn quá bá đạo, bộ nghĩ là mình thiên hạ vô địch thật sao, có người sẽ trừng trị được hắn!"
"Hắc hắc, tôi đã sớm đoán được hắn ta không có kết cục tốt, sớm muộn gì cũng sẽ có vương giả tuyệt thế đi đánh chết hắn, quả nhiên trúng phốc rồi thấy chưa!"
Bên trong dị tộc có không ít người đang nghị luận, cười ha hả không ngừng.
Tin tức này đồng thời cũng gây nên một cơn động đất trong nhân loại, tuy rằng còn chưa biết là thiệt hay giả, nhưng chỉ cần là tin tức về Sở Phong thì không muốn khiến người ta chú ý cũng không được.
"Không xong, chẳng lẽ Sở Phong thật sự bị gài bẫy sao?"
"Tình trạng không ổn, dị tộc chắc chắc như vậy thì chắc hẳn sở thần đã rơi vào nguy hiểm thật rồi!"
Có không ít người lo lắng, cảm giác tình huống không đúng.
"Sợ cái gì, Sở Phong trải qua nhiều trận ác chiến như vậy, lần nào cũng sẽ quật khởi vào phút chót, đánh bại đối thủ, tôi nghĩ lần này anh ta chắc chắn lại sắp gây ra một động tĩnh càng lớn, rất có thể sẽ chiến một trận thành danh ở núi Côn Luân!"
"Đúng, tôi cũng có dự cảm như vậy, sở thần chắc chắn sẽ làm ra chuyện động trời gì nữa thôi, cứ chờ mà xem, đám dị tộc này đảm bảo lại phải ngây ngốc đứng hình, từng tên đều há hốc mồm cho xem!"
Về phía nhân loại, có vài người đặc biệt tôn sùng Sở Phong, căn bản cũng không tin tưởng hắn lại gặp nạn hay xảy ra nguy hiểm gì, một số người tương đối lạc quan, chờ xem tin giựt gân.
"Ha ha, thật chờ mong quá, chờ Sở thần đại khai sát giới ở bên kia, tắm lấy máu của vương, cảnh tượng kia nhất định sẽ vô cùng rung động!" Một số người càng lạc quan hơn.
Rất nhiều Dị tộc không biết nói gì cho phải, tình huống gì đây, Sở Phong thần đến như vậy ư? Ngay cả bọn chúng cũng suýt dao động theo.
Nhưng mà, có dị tộc rất bình tĩnh.
"Ta nghĩ hiện tại Sở Phong chắc cũng đã chết rồi, cũng cần tốn một thời gian để tin tức truyền ra chứ. Vị cường giả cấp vương muốn ra tay kia đã sớm tính toán sẵn thời gian, làm sao có thể để lộ tiếng gió ra trước chứ, à, nhân loại có thể nhặt xác cho Sở Phong."
"Đúng vậy, Sở Phong đã chết, ha ha." Có dị tộc cười to không ngừng.
Côn Luân nguy nga với thác nước bạc chảy xuôi xuống dưới, trông cực kỳ bao la hùng vĩ. Ngọn núi hào hùng cứ như vô số những con rồng viễn cổ đang giấu thân và say giấc nồng vậy.
Thế nhưng, trong núi cũng có các loại cảnh sắc xinh đẹp diễm lệ, khiến cho nơi này toát nên chút êm dịu.
Sở Phong đi trên lối mòn trong ngọn núi, trong lúc thở hắn ngửi thấy một mùi ngòn ngọt, đó là mùi hương do các loại cỏ cây và đóa hoa không biết tên hỗn hợp lại với nhau.
Bước chân hắn bỗng trở nên nhẹ nhàng, hắn sẽ nhanh chóng gặp được hai con trâu kia, thật có chút chờ mong.
Con đường này càng đi lại càng xa, nó nối liền đến một sơn cốc to lớn, nhìn từ xa xa thì cảnh sắc nơi đó thật không tồi, cây có cứ như được điêu khắc từ ngọc thạch, chúng xanh biếc long lanh, tỏa ra tinh khí.
Nơi này thật im lặng, như là cách biệt với thế gian vậy.
Sở Phong bước đi về phía trước, cảnh sắc trong sơn cốc trông thật đẹp quá.
Chim gõ kiến Tử Kim xuất hiện bên ngoài sơn cốc, nhìn thấy bóng lưng hắn dần biến mất, gã ta lộ ra một tia cười lạnh lẽo, ánh mắt đó hoàn toàn là đang nhìn người chết.
"Cầm Vương đại nhân, hắn là sinh vật cấp Vương, thần giác hẳn phải cực kỳ nhạy bén, hắn có cảm nhận ra được gì không?" Con khổng tước kia lo lắng mà đứng bẹn cạnh nhỏ giọng hỏi.
"Cũng chính vì thần giác vượt xa người thường, quá mức tự đại, cho nên hắn ta mới chết rất thảm." Chim gõ kiến Tử Kim lãnh đạm nói: "Côn Luân được xưng là vạn thần chi hương (Quê hương của vạn thần) vào thời xa xưa, thần giác không có tác dụng ở nơi này."
Cảnh sắc trong cốc thật sự rất đẹp, có thật nhiều cổ thụ, phiến lá mang theo ánh hào quang, về phần những đóa hoa mọc đầy cây thì càng óng ánh hơn, có đủ mọi chủng loại, ngàn hoa đua nhau khoe sắc thắm. Khi làn gió êm đềm khẽ phất qua, cánh hoa rơi rụng sặc sỡ, làn mưa hoa đẹp đến lạ kỳ.
Sở Phong đứng ở nơi này thôi mà đã cảm thấy thật tận hưởng, mùi hương thấm vào ruột gan, làm cho người ta sảng khoái tinh thần.
Nhưng mà, nơi này không khỏi quá im lặng, chỉ có thực vật, không nhìn thấy dị tộc nào tu hành ở nơi đây, một nơi y như niết bàn thế ngoại thế này mà không một ai đến chiếm giữ hay sao?
Sở Phong đi thẳng về phía trước, đột nhiên lộ ra vẻ kinh sợ, bởi vì hắn nhìn thấy vài thi thể trong vùng núi này, trạng thái của xác chết đều rất thảm, không ít người bị xé ra thành năm bảy mảnh.
Thế ngoại đào nguyên yên lành như thế này, tại sao lại có xác chết chứ? Thật là phá hư ý cảnh.
Hắn bắt đầu đề phòng, nhưng sau khi tản ra thần giác lại không cảm nhận được nguy cơ nào cả, điều này làm hắn hơi kinh ngạc.