Càng đi về phía trước thì càng thấy nhiều thi thể của các sinh vật, có da lông sói hoang để lại, có xương của gấu, thậm chí còn có súng săn cùng với không ít khung xương nhân loại.
Phía trước lại có phần mộ, một ngôi rồi lại một ngôi, có vài ngôi còn bị nứt ra, trong đó chôn chồn đen, chó ngao Tây Tạng vân vân, chúng đều là dị tộc.
Sở Phong tỉnh táo lại, đến tột cùng hắn đã đi tới nơi nào vậy? Sơn cốc như chốn phủ đệ tiên gia này tại sao lại có nhiều mộ phần của dị tộc và thi thể như vậy?
Đi một mạch về phía trước, cỏ xanh như tấm đệm, hoa thì óng ánh, càng ngày càng sáng lạn và êm dịu, nhưng thi hài cũng tăng nhiều, có vài thi hài đã tồn tại qua những năm tháng cực kỳ xa xưa, đều đã bị hoa cỏ che khuất mất.
Thậm chí, Sở Phong còn nhìn thấy di hài một đội quân nhân, hẳn đã chết đi rất rất lâu rồi, bên người còn có các loại súng pháo đã bị rỉ sắt, không giống như người của thời đại hậu văn minh.
"Quái lạ!" Sở Phong nghi ngờ.
Có vài thi thể ở nơi này đã chết cách đây rất rất lâu, xem ra đều đã bị phong hoá, tồn tại ít nhất cũng hơn mấy trăm ngàn năm, mà còn lại thì đều là mới chết gần đây.
"Đây là khảo nghiệm của núi Côn Luân dành cho người từ bên ngoài tới à?" Sở Phong đi vào bên trong, phát hiện cây cỏ hoa lá đều dần ít đi, sau đó thì không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ còn lại lớp cỏ xanh.
Đến cuối cùng, cả cỏ dại cũng dần thưa thớt, để lộ ra vùng núi màu đỏ thẫm.
"A, cái thứ gọi là Sở ma vương quả là chuyện tiếu lâm mà, giết hắn ta quá dễ dàng!" Bên ngoài sơn cốc, chim gõ kiến Tử Kim cười lạnh nói, mang theo vẻ mặt cực kỳ khinh thường.
Kim ưng xu nịnh mà nói: "Cầm Vương đại nhân thủ đoạn thông thiên, đối phó người này tự nhiên quá dễ dàng, nhưng đối với bọn như chúng tôi thì hắn thật sự là một ma đầu, hung tàn mà đáng sợ!"
Vèo một tiếng, chim gõ kiến Tử Kim bay đến dưới chân một ngọn núi nằm ngay bên bờ sơn cốc Sở Phong đang ở, ngọn núi này khí thế bừng bừng, nhưng lại thiếu thốn thảm thực vật, lấy đất đá làm chủ thể chính trong này.
Chân núi này có một ít dị tộc canh chừng.
"Bái kiến vương giả!" có hơn mười loại dị tộc gồm bò Tây Tạng, báo tuyết vân vân ở đó, chúng cùng nhau hành đại lễ, đều có thể mở miệng nói tiếng người.
"Được rồi, các ngươi lui ra đi." Chim gõ kiến Tử Kim mở miệng, thần sắc lạnh lùng.
"Tuân lệnh!"
Những dị tộc đó thối lui, chân núi này có một cây cột đồng xanh, đường kính chừng hai mét, bị sợi xích sắt to lớn treo lủng lẳng phía trên một cái giếng cạn tối om.
Chim gõ kiến Tử Kim đi đến gần đó, gã ta buông xích sắt ra, cây cột đồng xanh đó ầm một tiếng đã rơi xuống cái giếng sâu không thấy đáy nọ, sợi xích kia cũng rung lên lẻng kẻng theo, sau đó rơi oạch xuống cùng.
Chỉ trong nháy mắt đó thôi mà sơn cốc bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi, nó tản ra một khí tức cực kỳ đáng sợ.
Sở Phong sởn cả gai óc, hắn nhảy lên một cái, bật ra khỏi nơi vừa đứng hơn mấy chục mét, kết quả nơi đó lập tức xuất hiện một ánh sáng hừng hực, đùng một tiếng đã nổ tung.
Hắn mới rơi xuống mặt đất, quang điện bỗng chớp nhoáng, xoẹt xẹt xoẹt xẹt rung động, trên không trung bỗng hiện ra từng chuỗi từng chuỗi hoa lửa, cứ như một con rắn bạc đang uốn lượn mà bò đến.
Hắn vội vàng nhào ra ngoài, mảnh đất phía sau lại nổ tung.
Răng rắc!
Tiếp theo, một ánh chớp bỗng xẹt qua không trung, bổ đến gần đó, nếu hắn chậm dù chỉ một nhịp thôi thì đã bị đánh trúng, đây là thiên uy, rất khó chống lại!
Phía sau, đất đá sụp đổ, mấy chục hài cốt đủ loại nằm ngang dọc trên mặt đất đã bị đánh nát.
Sở Phong di chuyển cực nhanh, trong lòng cực kỳ khiếp sợ, chuyện gì đang xảy ra vậy, vì sao đột nhiên có sấm sét đánh xuống, nổ tung ở nơi này, thật sự quá đột ngột.
Hắn ngửa đầu lên nhìn bầu trời, làn mây mỏng manh ban đầu hiện tại cư nhiên đã biến lớn, có ánh chớp xẹt xuống, đánh vào trong sơn cốc.
Sở Phong lập tức vứt bỏ thanh đoản kiếm màu đen, cung Đại Lôi Âm và mũi tên bằng sắt trên người đi, mà bản thân hắn cũng nhanh chóng hành động, hắn lao vun vút đến một nơi trũng.
Cuối cùng thì hắn đã biết vì sao trong sơn cốc có nhiều thi hài như vậy, thậm chí còn có thi cốt quân nhân, đều là bị sấm sét đánh chết đây mà.
Đây vốn là một nơi thần thánh như thế ngoại đào nguyên, sao tự nhiên nói thay đổi là thay đổi, trở thành khu hút sét kia chứ?
Sở Phong nhanh chóng suy tư, bỗng dưng, hắn nghĩ tới, lập tức kinh hãi, hắn biết nơi này là đâu rồi!
"Cửa Địa Ngục!"
Hắn sởn cả gai óc, hiểu biết được ẩn tình.
Thứ này không phải là thần thoại, cũng không phải truyền thuyết xa xưa gì, trên thực tế trong Côn Luân thật sự có một nơi như vậy, nó mang tên là Cửa Địa Ngục.
Trước khi thiên địa còn chưa dị biến, nó cũng đã sớm tồn tại, trong các văn hiến đều có ghi chép chuyện này.
Nó rất nổi tiếng ở địa phương, trong mảnh sơn cốc này cây cỏ mọc um tùm, nhưng dân chăn nuôi xưa này chưa từng dám đặt chân vào, thà để bầy súc vật bị đói cũng không chịu tiến vào chăn thả.
Bởi vì nơi này cực kỳ nguy hiểm, sơ suất một chút thôi cũng sẽ bị sét đánh chết ngay.
Lúc đầu thì các chuyên gia khảo sát địa chất không tin, kết quả là rất nhiều người dần dần gặp nạn, không hiểu tại sao lại bị sét đánh chết.
Hễ có động vật tiến vào thì cũng rất dễ gặp phải sấm đánh, hiếm có cơ may nào còn tồn tại ra ngoài.
Sau đó, một vài nhân viên nghiên cứu khoa học tới nơi này thăm dò, rốt cục tra xét ra chân tướng, bên dưới mảnh đất này có một vấn đề rất kỳ lạ, giá trị từ trường cao đến dị thường.
Dưới hiệu ứng của từ trường, tác dụng của lưới địa từ và điện tích trong tầng mây, dẫn đến hiện tượng phóng điện, khiến nơi này trở thành chỗ hút sét mạnh, sinh vật đi lại ở nơi này rất dễ trở thành đối tượng bị tập kích.
Tuy biết rõ chân tướng, nhưng Sở Phong cũng không có biện pháp nào.
Trước khi thiên địa dị biến thì nơi này đã thật sự tồn tại, được dân bản xứ gọi là Cửa Địa Ngục.
Có quỷ mới biết hiện giờ nó đã có biến hóa như thế nào, Sở Phong nằm dưới mãnh đất trũng nhất trong khu mà vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt để đối kháng.
Đùng đùng!
Sét cứ một tia rồi lại một tia mà bổ vào trong sơn cốc, cảnh tượng cực kỳ ghê người.
Sở Phong không dám chạy trốn, bởi vì làm thế chỉ khiến càng dễ bị sét đánh trúng thôi.
Hắn đang ẩn nấp, bởi vì điều này cũng không phải chuyện xưa trong thần thoại, mà là thứ thiên tai đáng sợ chân thật, tia chớp của thiên nhiên hở ra một cái là lên đến trăm triệu vôn, vậy thì máu thịt bình thường làm sao mà chịu đựng nổi?
Bên ngoài sơn cốc, kim ưng và khổng tước nhìn mà sợ hãi, lông chim cả người đều xù hết cả lên, loại thiên uy này làm bọn chúng sợ hãi và phát hoảng, Cửu Thiên Lạc Lôi, thứ này sao lại hình thành được?
Bất kể nhìn thế nào cũng thấy, đây là bố cục tuyệt sát!
Chúng nó tin tưởng, thân thể máu thịt căn bản chịu không nổi, cho dù là sinh vật cấp vương bị sấm sét bao phủ thì cũng không kiên trì được bao lâu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.