Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Oanh một tiếng, pháp chỉ bay ra, như một vòm trời màu vàng ươm sụp đổ xuống, trấn áp về hướng Sở Phong.
Pháp chỉ như trời, cả đời Thiên Tôn cũng không viết được bao nhiêu trang giấy phù văn dùng máu của bản thân ở thời đại đỉnh cao để minh khắc như vậy, bởi vì quá hao tổn nguyên khí, đó là tích lũy của thời trẻ, đối phó âm linh là thích hợp nhất.
“Ha hả!” Sở Phong cười lạnh, thật sự coi hắn là quỷ vật là khinh thường hắn hay là chẳng coi hắn ra gì? Từ khi hắn đi vào dương gian, sớm đã bù lại những điểm không đủ, lấy máu của Nhân Vương tẩy lễ bản thân, trở thành Hằng Vương thân. Một ngày nào đó, Đạo Quả Tiểu Âm Phủ và Đạo Quả dương gian hợp nhất thì nhất định sẽ gây ra sự biến đổi về chất!
“Ngươi cho rằng mình là ai, cho rằng có thể hiệu lệnh các Thiên Tôn trên dương gian sao, còn muốn cùng đến giết ta, a!” Sở Phong xuy nói.
Đối mặt với trang giấy phù văn hoàng kim kinh thế hãi tục như vậy, hắn nâng cánh tay lên chộp tới, có thể nói tay không xé cả khung trời, đằng trước ngón tay lộ ra khe hở hư không màu đen, năng lượng nồng đậm đến kinh người!
Phanh!
Đi khèm với tiếng chấn động kịch liệt còn có âm thanh va chạm dữ dội, văn tự màu máu trên pháp chỉ kim quang chói mắt kia giống như một rồi lại một ngôi sao trời huyết sắc đang chuyển động, nhất trí mà lao ra, mặc cho pháp chỉ kia rách nát, phù văn vọt lên, bao trùm lấy Sở Phong.
ánh sáng bạch kim bên ngoài cơ thể Sở Phong lập loè, đây là Nhân Vương vực, cũng là Hằng Vương huyết khí đang cuộn trào kịch liệt, nghiền áp những phù văn bao vây đến kia.
“Răng rắc!”
Văn tự huyết sắc rực rỡ còn đáng sợ hơn đạo kiếm, có lúc trở nên vô cùng sắc nhọn, có khi lại dày nặng như núi, trùng kích về phía trước, nhưng vẫn không địch lại Nhân Vương vực màu bạch kim, lập tức bị nghiền nát.
Nhưng biến cố lại đột nhiên xảy ra!
Sau khi tất cả văn tự huyết sắc tán loạn thì vẫn chưa hoàn toàn tan đi, mà trở thành một dòng nước lũ, tiếp tục bắt đầu lột xác!
“A!” Thái Võ cười lạnh, sao lão lại không nhìn ra âm khí của người này đã biến mất, sớm đã niết bàn, làm như vậy chỉ để dẫn dụ rồi phát động đòn sát thủ mà thôi.
“Cửu thiên thập địa, hậu thổ hoàng thiên, Lục Hợp Bát Hoang, pháp chỉ lao ra, tôn hiệu lệnh của ta, trấn sát ác địch!”
Sau khi Thái Võ mở miệng, khắp núi non trở nên khác biệt, phát ra huyết sắc nhàn nhạt, tiếp theo lại hóa thành màu sắc tím rực rồi mờ mịt bốc hơi, tinh khí thiên địa sôi trào.
Mảnh núi non này là đạo tràng của Thái Võ, được lão bồi đắp nhiều năm, rót vào vô số tâm huyết của lão. Dưới mảnh đất này có chôn giấu các loại thiên tài địa bảo, còn có lãnh ngộ và đạo đồ mà chính tay lão khắc lắc, hiện tại bị huyết tinh pháp chỉ kích hoạt, trở thành thuật tuyệt sát của lão.
Trong nháy mắt, trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, vô số thần ma vọt lên từ dưới đất, chúng đều là quy tắc biến thành!
Âm phong gào thét, một rồi lại một thần ma nhiễm máu bay tới, kẻ nào cũng cầm binh khí, làm núi non rung lên đùng đùng, càn khôn cũng muốn nổ tung, tương đối bá đạo, mỗi một sinh vật đều mang theo uy thế ngập trời.
Ầm vang!
Núi non vỡ ra, cho dù nơi đây là đạo tràng của Thiên Tôn, có Tràng Vực giam cầm, cũng không chịu đựng được loại trùng kích này.
Có thần ma há mồm hút một cái, khiến cho một mảnh trời cao trở nên ảm đạm, hút khô tất cả tinh khí năng lượng. Cũng có thần ma thét dài một tiếng, hư không nứt toạc, sức mạnh không gian thứ nguyên bị dẫn ra.
Đây quả thực là cảnh tượng tận thế, thần ma đều xuất hiện làm loạn cả thiên địa!
Đồng tử của Sở Phong co rút lại, trong lòng thở dài, quả nhiên Thiên Tôn nổi danh rất phi phàm, thủ đoạn tương đối lợi hại, còn có loại thanh thế này.
Đây là các loại suy diễn quy tắc, gần như nhân cách hoá, tiếp tục phát triển là xem như đạt tới một ải “Tích địa” trong Khai Thiên Tích Địa, hoá sinh từ mặt đất, tạo raa sinh linh, lấy ra tinh túy của quy tắc.
Vẻ mặt Sở Phong hết sức lạnh nhạt, dùng tay điểm một cái, nhẹ giọng rống lên: “Khóa!”
Một chữ đơn giản đã ẩn chứa chân nghĩa của đại đạo.
Ầm vang!
Trong núi non nứt toạc, các thần ma đang lao tới đều lập tức cứng lại, như bị cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng.
“Hả?!”
Thái Võ biến sắc, trong tay xuất hiện một Hoàng Đồng Ấn to chừng nắm tay, dùng sức chấn động, ấn thẳng về hướng núi non, lại ra lệnh lần nữa, phóng thích thần uy trong thiên địa.
Sở Phong không chút chần chờ mà cất bước, từng mảng phù văn sinh ra, đó là hoa văn Tràng Vực hiện lên, đang đan chéo với toàn bộ mặt đất.
Hắn được gọi là sinh linh kỳ tài ngút trời nghiên cứu Tràng Vực, hắn có thể phá giải nơi tuyệt sát hiện tại.
Nếu là người khác ở chỗ này thì có lẽ đã bước vào tử địa, rốt cuộc mảnh đạo tràng này là nơi mà một Thiên Tôn lâu đời đã tích lũy nội tình vô số năm, cất giấu đại sát chi thuật, ngoại địch rất khó phá giải.
Đây cũng là nguyên nhân Thiên Tôn rất khó chết, có đạo tràng câu thông và diễn biến tương hợp với bản thân, gần như đã hòa hợp nhất thể với đại địa, khó đối phó nhất.
Một khi kẻ địch bước vào đạo tràng Thiên Tôn thì tương đương với đi vào ván cờ sinh tử, tương đối bị động, mất đi nước cờ đầu, Thiên Tôn bình thường căn bản không dám xâm lấn như vậy.
Nhưng Sở Phong nghiên cứu tinh thông Tràng Vực, chỉ cần đặt chân trên đất đai núi non thì hoàn toàn không sợ.
“Lôi kéo núi non, khảy động nhật nguyệt ngân hà, tung hoành đan chéo, đưa tới một tinh túy khai thiên, trấn chi!”
Sau khi Sở Phong quát lên, khắp núi non đều nghe hiệu lệnh của hắn, rất nhiều thần ma vọt lên từ dưới đất bị khóa lại, còn có một số đang tan rã ra, sau đó nổ tung.
“Ngươi!” Thái Võ hít hà một hơi, thật sự bị kinh sợ, tuy rằng trước đó đã phán đoán ra tên đối thủ này rất không đơn giản, hẳn là tinh thông một bộ phận Tràng Vực chi thuật, ngăn cản lão truyền tin ra bên ngoài.
Nhưng hiện tại đích thân trải nghiệm một hồi, lão thật sự cảm thấy lạnh cả người, đây thật là thủ đoạn của thiên sư? Làm lão khó có thể tin là người trước mắt mới bao lớn, chỉ là một thiếu niên, mặc dù cộng luôn thời gian hắn tu luyện ở Tiểu Âm Phủ thì vẫn còn quá nhỏ, vậy mà có thể tu hành đến bước này!
Độ khó trong việc nghiên cứu Tràng Vực còn cao hơn tiến hóa mấy lần, thậm chí gấp mười lần, nhưng người này lại đi thông trong thời gian ngắn như vậy, đã bước đến mảnh thiên địa ấy!
“Minh Bảo Xuất Thế đi!” Thái Võ quát khẽ.