Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Kẻ địch ngăn cách liên hệ của nơi đây với ngoại giới, muốn khóa chặt lão trong đạo tràng này.
Đương!
Sở Phong dùng tay điểm một cái, một chùm tia sáng sáng lạn bay ra, đánh vào đại chung kia rồi trực tiếp xuyên qua nó, thân chuông hóa thành mấy chục mảnh, tiếng chuông xa xăm đột nhiên im bặt.
“Thằng bàn môn tả đạo, xem ta trấn sát ngươi như thế nào!” Thái Võ hết sức ung dung, trong hư không đột nhiên hiện lên một trang giấy rực rỡ lấp lánh, tản ra thần uy khổng lồ.
Nghe thấy lời nói này của lão, hai Thiên Tôn thân thiết với lão đều thả lỏng đi, cho rằng Thái Võ đã ước lượng ra sức nặng của đối thủ, có lẽ chuẩn bị muốn tuyệt sát.
Đồng thời, trong lòng hai Thiên Tôn kia cũng khẽ dao động, cảm thấy cần biểu hiện một phen.
Đặc biệt là Thiên Tôn tóc xám, trước đó chính là ông ta kêu gọi mọi người cùng tới đón tiếp Thái Võ trở về, làm vậy là vì tìm kiếm nhất hệ Võ Phong Tử để dựa dẫm.
Ông ta lập tức lộ ra ý cười lạnh nhạt, bước ra một bước, nhìn về phía Sở Phong mà nói: “Đạo hữu, rõ ràng ngươi mang theo địch ý mà đến Thiên Tôn, lại cất giấu thực lực, còn nói dối chúng ta, đáng tiếc, ngươi quá tự phụ, tới nơi này còn cậy mạnh, đúng là không khôn ngoan.”
Trong lúc nói chuyện, ông ta đã âm thầm ra tay, tung ra một Xích Bì Hồ Lô, xích hà nở rộ, chỗ miệng hồ lô xuất hiện một cái lỗ đen, muốn cắn nuốt Sở Phong vào trong đó!
“Thái Võ đạo hữu, ta tới giúp ngươi, thứ yêu ma quỷ quái, quỷ vật âm phủ này có ta trừng trị là đủ rồi.” Ông ta cười lớn và nói.
Vừa rồi hồ lô của ông ta đã chuẩn bị đầy đủ, lập tức tung ra một kích đỉnh cao, có thể trấn sát Thiên Tôn, ngày thường lúc thật sự giao thủ tất nhiên sẽ không có ai cho ông ta thời gian chuẩn bị dài như vậy, nhưng hiện tại lại là cơ hội tốt, ông ta muốn nhân cơ hội này mà thể hiện trước mặt Thái Võ.
Mặc dù thua, ông ta cũng có tự tin tự bảo vệ mình, mà tất cả đều chỉ vì dựa dẫm vào nhất hệ Võ Phong Tử.
Nhưng Xích Bì Hồ Lô tuy sáng lạn, tỏa ra gợn sóng năng lượng khủng bố, nhưng lại nổ tung trong nháy mắt đó!
Nắm tay của Sở Phong quá chói mắt, thân như tia chớp, súc địa thành thốn, thời gian cứ như đọng lại, trong giây lát hắn như vượt qua trói buộc của thời gian, trực tiếp lao đến trước mắt rồi đánh nổ nát cái hổ lô!
Đây là sức mạnh khủng bố đến cỡ nào, quả thực làm chấn động mọi người.
Thiên Tôn tóc xám kia lập tức ho ra máu, cả người máu me mang theo cái hồ lô rách nát bay mạnh ra ngoài.
Xích!
Cùng lúc đó, ngón tay Sở Phong vẽ ra, núi sông rung chuyển, dù là Thiên Tôn tóc xám hay Thiên Tôn tóc vàng thân thiết với Thái Võ đều bị vứt vào sâu trong núi, bị phù văn Tràng Vực ngăn cách tuyệt đối ở bên ngoài chiến trường.
Không ai có thể nhúng tay vào trận chiến này, những người này lát nữa sẽ bị hắn đích thân xử lý.
“Phần Thiên Chi Lực, trấn sát yêu ma quỷ vật!”
Thái Võ quát lên, trang giấy khó lường ấy bốc cháy, trấn áp về hướng Sở Phong.
Sở Phong rất lạnh nhạt, căn bản không thèm để ý, hắn tự đón đầu nó, bắt đầu chủ động tiến công, muốn tuyệt sát Thái Võ.
Ầm vang!
Hắn nhấc tay một cái đều là diệu lý, đôi tay bắt được trang giấy kia rồi trực tiếp chống lại, muốn xé rách nó ra!
Cùng lúc đó, hắn há mồm phun ra một mảnh tia sáng chói mắt, ngưng tụ thành một “Bãn ngã mới”, như một tiên thai lập tức nhào đến tấn công Thái Võ.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, làm Thái Võ giật mình, mà những người đứng xem ở nơi thì run rẩy khóe miệng, đây là chiêu kỳ ảo mà không lâu trước đó người này ngộ đạo được ở đạo tràng Thái Võ, nhanh như vậy mà đã dùng để đối phó Thái Võ.
Oanh!
Thái Võ dùng hết toàn lực tấn công, phù văn và kỳ ảo bắn ra vô tận, nhưng cũng khó lòng phòng bị trong quá trình này, tiên thai kia bao trùm lấy lão rồi trực tiếp nổ tung.
Đây quả thực là đại sát kiếp, năng lượng cấp Thiên Tôn nổ mạnh là đại họa cực kỳ đáng sợ.
Thái Võ toàn lực ứng phó phòng ngự, nhưng trong lúc đó một đôi tay của tiên thai lại không tan vỡ, vẫn còn lành lặn mà tung ra một quyền lại một quyền, giáng thẳng vào mặt Thái Võ.
Đặc biệt là một kích cuối cùng, một quyền trong đó hóa thành bàn tay, lại thành công tát thật mạnh vào mặt lão.
Không bị sát thương dưới một quyền này, mà là bị nhục nhã trong chiêu thức đó, Thái Võ thật sự bạo nộ, đối phương đang tìm mọi cách để tát lão một cái, quất một bạt tai!
“Ngươi dám!?” Thái Võ nổi giận, máu trong cơ thể xộc thẳng lên linh cái, gương mặt lạnh lẽo, mái tóc phất phới, toàn bộ năng lượng hùng hồn kích động, làm thiên địa cũng phải tan nát. Xung quanh lão xuất hiện những cái khe hư không dày đặc, chúng bị sự xao động và khí tức bá đạo này làm nứt ra!
Thân thể lão cũng run lên khe khẽ, đường đường là truyền nhân của nhất hệ Võ Phong Tử, là một Thiên Tôn nổi danh, lại bị một thiếu niên hậu bối bạt tai trước mặt mọi người, đây là sỉ nhục dữ dội đến mức nào?
Hơn nữa, đây lại là sự nhục nhã lặp lại lần thứ hai, trước đó lão đã bị tát một cái, đây là sỉ nhục mà bình sinh Thái Võ chưa bao giờ trải qua!
Sở Phong ngừng lại, tương đối trấn định mà nói với giọng điệu không nhanh không chậm: “Như ngươi nói, ta đánh ngươi thì thế nào, ta quất vào mặt ngươi thì đã sao, ta tát ngươi trước mặt mọi người thì ngươi làm gì được ta?”
Trước đó Thái Võ mở miệng nói giết cha mẹ Sở Phong, đồ thủ túc của hắn, chém hồng nhan tri kỷ của hắn, cuối cùng còn lạnh nhạt chế nhạo, nói ta làm vậy thì ngươi có thể làm gì? Ngươi chỉ là thứ gà vườn chó xóm!
Hiện tại, lão lại bị nhằm vào.
“Nghiệt súc!” Sát ý của Thái Võ Thiên Tôn vô biên, hôm nay nếu không thể tiêu diệt hậu bối kỳ tài ở chiếm ưu thế cực lớn về tuổi tác trước mắt thì anh danh một đời của lão ta cũng như nước chảy về biển đông.
Tốc độ trưởng thành của quỷ vật Tiểu Âm Phủ này quá nhanh, vượt qua tưởng tượng của lão, làm lão nghĩ thôi cũng đã thấy sợ hãi lo lắng, nếu để mặc hắn trưởng thành như vậy thì tương lai nhất định sẽ thành họa lớn.
Thái Võ hét lớn: “Sinh vật sinh ra từ mảnh dã mồ Tiểu Âm Phủ kia, ta thấy ngươi dám kiêu ngạo ở dương gian, có thể giết chết bất cứ ai trong thiên hạ này, hôm nay ngươi tự hiện thân, sẽ thành kẻ địch chung, Thiên Tôn tứ phương cùng đánh giết, nhận lấy cái chết đi!”
Đang nói chuyện thì lão đã ra tay, trong tay xuất hiện một trang giấy cổ xưa, đây là phù văn pháp chỉ thời trẻ lúc lão còn huyết khí tràn đầy nhất, đã lấy tinh huyết của mình để viết nên, đóng thêm dấu vết tinh thần của bản thân, được coi là có thể trấn sát tất cả âm vật.