Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên kia, Thái Võ càng cảm thấy bất an, thậm chí có xúc động muốn tháo chạy khỏi chiến trường.
Thân là Thiên Tôn, lão có trực giác mãnh liệt, mơ hồ nhìn thấy hình ảnh cuối cùng huyết quang tới gần, đầu người văng ra, lão không muốn chết ở chỗ này.
Biết rõ không địch lại thì tuyệt đối sẽ không liểu lĩnh tử chiến đến cùng, lão không muốn uổng mạng, xu cát tránh hại là bản năng của sinh linh cấp bậc này.
Nhưng sau mấy lần nếm thử, lão cảm thấy trong thiên địa là một mảnh u ám, những đường lui chuẩn bị sẵn trong đạo tràng của bản thân lại không có tác dụng gì, tất cả thông đạo kết nối với bên ngoài đều bị trấn phong.
“Ép ta đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng.” Thái Võ thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, đôi mắt lão dần sáng chói, như hai tiên kiếm được rút ra, càng thêm lộng lẫy và sắc bén.
Trong phút chốc, niềm tin của lão trở nên mãnh liệt, tự mình tỉnh lại, ý thức được vừa rồi rốt cục mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đến cỡ nào. Nhiều năm an nhàn, được bao che dưới uy danh của Võ Phong Tử khiến lão đã mất đi chí tiến thủ, trở nên e dè chiến đấu đến như vậy!
“Nhiều năm tĩnh dưỡng, không mài giũa trong sinh tử khiến ta hơi lạc lối, sao có thể hoàn toàn tin vào cái gọi là cảm giác và trực giác! Vạn vật tranh đua, Thiên Tôn chỉ có tranh mới có thể tiến tới, ta đã an nhàn lâu lắm!”
Thái Võ như thức tỉnh từ trong sương mù, kiên định niềm tin của mình, trước đó đánh giá ra thực lực của đối thủ thì chưa chiến đã lo sợ, đây tuyệt đối là con đường chết.
Lúc này, lão hoàn toàn tỉnh ngộ, đồng thời cũng vô cùng phấn chấn.
Bởi vì vào thời khắc này, lão đã biết rất có khả năng mình đã lần mò con đường dẫn đến đại năng, nếu chống lại được kiếp nạn hôm nay thì không chừng có thể thành công!
Quá trình dẫn đến đại năng sẽ có các loại trắc trở, vài bước cuối cùng trong đó chính là —— Lạc lối, hôm nay lão suýt nữa đã đánh mất bản tâm, hẳn là loại thể hiện này.
Trong quá trình đó, ba chiến thể còn lại của Thái Võ dung hợp về một, cũng không thừa thế mà đuổi bắt Sở Phong.
Hắn biết, Thất Tử Thân không thể đánh gục đối thủ, chỉ càng làm tiêu hao tinh khí thần còn lại của mình. Đây vốn là bí thuật vô địch, chung quy là do lão còn chưa lĩnh ngộ thấu đáo mà thôi.
“Muốn giết ta còn chưa chắc, ta bài trừ mê chướng, ngộ ra đây là khảo nghiệm cuối cùng dẫn đến đại năng, cuối cùng ta đã đẩy ra mây mù bất lạnh, mà ngươi sẽ phải chết!”
Thái Võ lạnh lùng nói, sau khi khôi phục chân thân duy nhất, lão cũng kịch liệt thở dốc, phun ra nuốt vào năng lượng nồng đậm trong thiên địa.
Tuy chỉ quyết đấu trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lại tiêu hao quá nhiều, động một chút là liên quan Thiên Tôn Đạo Quả hưng suy, quá trình này cực kỳ đáng sợ.
Nếu đổi thành người khác đánh trận chiến vừa rồi thì không biết sớm đã chết bao nhiêu lần, bí pháp của hai người đều có thể chém giết Bất Thế Chi Thuật của Thiên Tôn bình thường.
Giờ này khắc này, khắp cả đạo tràng, tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi.
Mọi người ngửa đầu nhìn trời, thiếu niên thanh tú tuyệt luân kia có ánh mắt sáng ngời, nhưng lại vô cùng đáng sợ, làm Thái Võ Thiên Tôn danh khí cực cao miệng mũi chảy máu, thật sự là một dị số.
“Sao ta lại cảm ứng được, quả vị của hắn không phải Thiên Tôn, mà chỉ ở trong lĩnh vực Thần Vương?” Có người nghi hoặc.
“Hằng Vương … Trong truyền thuyết!” Một người run giọng mà nói.
Người mở miệng là Thiên Tôn, kết quả lại biến sắc liên tục, giọng nói phát run.
Thậm chí rất nhiều người còn chưa từng nghe nói đến Hằng Vương, khi vị Thiên Tôn đó giải thích thì tất cả đều chấn động.
Hằng Vương là sinh linh khó tìm thấy được trên đời mà nhiều thế hệ đều không thể cầu!
“Tại sao lại như vậy, không có khả năng!” Thiên Tôn tóc xám trước đó ra tay với Sở Phong chùi đi máu trên khóe miệng, lộ ra rùng mình, toàn thân băng hàn.
Ông ta nghĩ thôi đã sợ, không lâu trước đó ông ta muốn làm lính hầu của Thái Võ nên đã ra tay, mất đi một Xích Bì Hồ Lô, lại chọc phải một vị... Hằng Vương trong truyền thuyết!?
Loại sinh linh chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thần thoại tiền sử có địa vị quá lớn, một khi Hằng Vương trưởng thành thì có thể trấn áp một thời đại!
Giữa sân, Thái Võ hành động rất quyết đoán và quyết tuyệt, đây là sân nhà của lão, sau khi dọn sạch sương mù trong lòng, lão như trở lại thời đại còn trai tráng, lòng tự tin và huyết khí xông lên ngập trời!
“Mặc kệ kỷ nguyên chìm nổi, biển to đãi cát, cổ kim thay đổi, ở lại được mới là thật.” Thái Võ mở miệng, giọng nói không nhanh không chậm, phun ra ba chữ chân ngôn: “Trảm —— Thiên —— Thu!”
Trong miệng mũi lão xuất hiện một trang giấy kim hoàng chói mắt, trên đó có khắc văn tự chi chít, chịu tải năm tháng, chống đỡ thiên địa!
Trong nhất thời, thời gian lượn lờ, bao vây lấy lão.
Đây là trang giấy đại đạo mà lão dùng cảm ngộ cả đời của mình để ngưng tụ ra, càng lộng lẫy bắt mắt, trảm phá thiên địa, không có gì có thể trói buộc lão. Lão lao về hướng Sở Phong, muốn tuyệt sát hắn!
Trong mắt người bên ngoài, chuyện này thật bấp bênh khó lường, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy thời gian đang yên lặng, vạn vật đều bất động, hiện tại chỉ có trang giấy hoàng kim mà Thái Võ tung ra là đang bay!
Nó như thần lôi kinh thiên, như tiên kiếm ngoại vực mà ngang trời đánh đến, không thể ngăn cản, quá khủng bố, cũng quá to lớn, làm tan biến tất cả, không có gì chống đỡ được nó nổi.
Đây là sự cạnh tranh đại diện cho vạn vật, một kích mạnh nhất dưới đại đạo sao?
Mọi người cảm thấy hồn quang phát run, thân thể không thể nhúc nhích, càn khôn trở nên yên tĩnh vào thời khắc này, chỉ có ánh sáng mênh mông kia đang tới gần Sở Phong, tới được mi tâm của hắn, muốn chém hắn thành hai mảnh!
Vào thời khắc sinh tử suýt xảy ra bất trắc ấy, một đôi tay im hơi lặng tiếng mà xuất hiện trước mi tâm của Sở Phong, như phá tan vách tường muôn đời.
Đôi tay trong trẻo như ngọc, mơ hồ được khắc vô số những văn tự nhỏ chi chít, nó kẹp lấy tờ giấy kia!
Trong nháy mắt, đồng tử của Thái Võ co rút lại, một đòn trí mạng của lão đã bị chặn lại như vậy? Bị một đôi tay kẹp chặt lấy!
Tiếp theo, rắc một tiếng, trang giấy tan vỡ!
Lão có thể không kinh hãi sao?!
Nhìn như một tờ giấy, nhưng nó lại ngưng tụ tinh khí thần của Thái Võ, là kỳ ảo tối cao lão lĩnh ngộ được từ sư môn rồi khắc lại, kết quả... Vẫn uổng công vô ích!
Lúc này, tất cả mọi người phát hiện, rốt cuộc mình có thể động đậy, họ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mãi đến giờ khắc này bọn họ mới biết đó là một kích như thế nào!