Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trảm Thiên Thu là một kỳ ảo vô thượng thất truyền muôn đời mà sau khi Võ Phong Tử đánh một trận với Lê Đạt, rút kinh nghiệm xương máu mà thâm nhập vào các tòa danh sơn tuyệt địa của dương gian, cuối cùng cũng tìm ra nó.
Nó được gọi là truyền thừa trong ba kỳ ảo mạnh nhất trong lịch sử!
Nó liên quan đến thời gian, tích lũy năm tháng, sau khi nắm giữ thì chư thiên cũng không thể trói buộc, phải run rẩy vì nó, đây là kỳ ảo chuẩn bị cho cường giả đệ nhất thiên hạ.
Cũng bởi vậy mà nó rất khó luyện thành.
Thái Võ có thiên tư siêu phàm, nhưng cũng chỉ thể tu luyện bản tàn khuyết của thuật này —— Trảm Thiên Thu.
Dù như thế, nhưng cũng đủ để đánh bại các loại sinh linh cấp bậc này.
Nhưng sau khi sự thật xảy ra, đả kích lão dữ dội nhất là bị Sở Phong chặn lại.
Sở Phong không nói gì, nhưng trong lòng hắn cũng rất chấn động, đây không phải lần đầu tiên hắn chứng kiến kỳ ảo này, cũng từng lãnh giáo khi quyết đấu với Lệ Trầm Thiên, nhưng vừa rồi vẫn cảm nhận được nguy hiểm từ kỳ ảo đó.
“Ai!”
Thái Võ thở dài một tiếng, có vẻ rất suy sút, mất hết ý chí, thậm chí có dáng vẻ già nua nặng nề, mất hết can đảm.
Một tiếng thở dài làm tâm tình của rất nhiều người vây xem đều suy sụp, đây là một cường giả nổi tiếng lâu đời, lão dùng hết thủ đoạn mà vẫn bị áp chế như vậy?
Đệ tử môn đồ nhất mạch Thái Võ đều lạnh lẽo trong người, sao quỷ vật Tiểu Âm Phủ nhìn như thiếu niên kia lại mạnh như vậy?
“Chúng ta chính là truyền nhân nhất mạch Võ Hoàng, sao lại không ngăn được hắn?!” Có người khó có thể chấp nhận, đứng ở nơi xa siết chặt nắm tay, gầm nhẹ lên.
Nhưng Sở Phong lại không cảm thấy Thái Võ Phong từ bỏ giống như những người này, mà hắn càng cảm nhận được uy hiếp tử vong, thậm chí còn sởn tóc gáy.
Đây là một loại trực giác mãnh liệt, làm hắn cảnh giác, làm hắn không thả lỏng bất cứ cảnh giác nào.
Quả nhiên, ngay sau khoảnh khắc Thái Võ phát ra tiếng thở dài, trời sụp đất nứt, dưới mảnh đạo tràng này vọt lên một đoàn mây mù, kéo ra sinh cơ cường đại không gì sánh bằng.
Đó là một cây sen chỉ cao một thước, lại có dị tượng kinh người, bị hỗn độn bao vây, toàn thân như đúc thành từ mẫu kim đỏ đậm, có kết một nụ hoa, cánh hoa đóng chặt, vẫn chưa nở rộ.
Cây sen này vừa xuất hiện đã quấy đảo thiên cơ!
Mảnh thiên địa này như đang run lẩy bẩy, lay động kịch liệt.
Cùng lúc đó, cách đó hàng tỉ dặm, trong nơi địa vực không rõ nào đó, một nữ tử tóc bạc ở bỗng mở hai mắt trong thạch động, trước người nàng ta cũng có một cây thực vật bị sương trắng bao vây đang khe khẽ lay động.
Nếu có người cổ xưa nhất ở đây thì nhất định có thể nhận ra, đây là sư phụ của Thái Võ!
Địa vị của bà ta rất kinh người, là đệ tử được Võ Phong Tử cưng chiều nhất, cũng là đệ tử nhỏ nhất!
“Đồ đệ ta gặp nạn, nhưng quá xa xôi, không còn kịp rồi.”
Tuy bà ta có mái tóc bạc trắng, nhưng dung mạo lại cực kỳ trẻ tuổi, rất mỹ lệ, trong mắt có giãy giụa, cũng có do dự, nhưng cuối cùng vẫn động thủ.
Bà lấy ra một vật từ dưới dị thổ của cây thực vật trước mắt, do dự một chút rồi chậm rãi rót năng lượng vào.
Oanh!
Ô quang trùng tiêu, chiếu rọi thế gian!
Vật ấy vừa động đã kéo cả thiên cơ, làm Võ Phong Tử ở cực bắc xa xôi cũng yên lặng mở hai mắt, lão lẩm bẩm: “Sao lại tùy tiện động vào nó, tai họa!”
Ong!
Khắp dương gian, có lẽ không có mấy ai có thể cảm ứng, nhưng lại thật sự xảy ra một ít biến hóa, có khí tức dị thường đáng sợ nào đó đang cuộn trào.
“Thế gian đó còn có dấu vết của ta sao? Chờ đợi một rồi lại một kỷ nguyên, rốt cuộc lại để ta bắt giữ được khí tức của thế giới kia, ta phải trở về!”
Tiếp theo, tiếng cười to chấn động năm tháng, cũng không biết sinh linh này đang ở chỗ nào, ở nơi nào, ở trong năm tháng nào.
“Ha ha, cho rằng không nhớ không nghĩ, để thế gian quên ta đi là có thể xóa bỏ tất cả sao, muốn ngăn cách ta, nhưng vừa rồi ta thấy được, hiện giờ nơi đó gọi là dương gian, ta đạp đế cốt, cuối cùng cũng tìm được đường về!”
Trời tan nát, đất nổ tung!
Trong tiếng thở dài thất vọng của Thái Võ có xen lẫn với sự tuyệt vọng muốn liều mạng lần cuối cùng.
Chỉ một thoáng, quỷ khóc thần gào, dưới lòng đất là âm khí vô tận, là hư ảnh quỷ thần vô biên đang quỳ sát ở nơi nằm sâu trong lòng đất, quỳ bái cây hoa sen màu đỏ rực kia.
Mà trên bầu trời cũng có vô số những thần phật ma hiện ra, đang cùng tụng kinh, tiếng thiền xướng và ma ngữ không dứt bên tai, thanh thế to lớn.
Thiên tượng (Cảnh tượng thiên văn) này làm mọi người chấn động kinh hãi!
Hoa sen có một màu đỏ đậm như được đúc thành từ mẫu kim, chỉ một thước cao, nhưng lại quá đặc thù, còn có thể dẫn phát phật ma cộng tế, quỷ thần kêu khóc, thật không thể tưởng tượng nổi.
Nó bị khí hỗn độn nồng đậm bao vây, lao ra từ dưới lòng đất vỡ toạc của đạo tràng, giống như muốn hấp thu tất cả tinh túy của cửu thiên thập địa.
Hiển nhiên, Thái Võ nổi điên, lão không muốn đại bại mà chết, không muốn trở thành chiến tích và huy hoàng kinh người của một thiếu niên.
Lão ta là ai? Thái Võ Thiên Tôn! Trong danh hiệu có một chữ “Võ” thì làm sao là phàm tục, lão có ý chí thôn thiên, muốn đi lên con đường bá chủ tuyệt thế.
Trong cơn tuyệt vọng, lão đã vận dụng đòn sát thủ cuối cùng!
Cây hoa sen này có địa vị lớn lao, liên quan đến bí mật thành đạo của lão, nhưng hiện tại lão lại vứt bỏ, muốn dùng nó để tuyệt sát đối thủ.
“Ta là Thái Võ, có chết cũng phải tế bằng thiên huyết, sao lại chết trong tay một quỷ vật Tiểu Âm Phủ, hôm nay dù đạo cơ của ta tan rã, cũng phải bóp chết ngươi, chặt đứt con đường phía trước của ngươi!”
Thái Võ nảy sinh ác độc, hai mắt hiện ra tia sáng đỏ lạnh lẽo, tóc dài phất phới kéo ra một rồi lại một tia chớp, cả người trở nên sắc bén, cứ như đại tôn diệt thế muốn hủy diệt tất cả.
Trong mắt lão, đối thủ này quá trẻ tuổi, chỉ là một thiếu niên mà thôi, mới tu hành bao lâu mà đã muốn trực tiếp trảm Thiên Tôn trước mặt mọi người?
Nếu lão chết đi như thế thì thật sự quá sỉ nhục, uy danh cả đời lão đều như nước chảy ra biển, tất cả tôn nghiêm và uy vọng tạo dựng nên đều sẽ rách nát, bị người đời sau nhạo báng.
Kỳ Liên màu đỏ đậm cao một thước lay động, hư không tan vỡ, như mang theo diệt thế chi uy mà trấn sát về hướng Sở Phong!