Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lá bùa có thể dẫn chân linh đi chuyển thế!”
Năm đó, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thứ này là ở Luân Hồi lộ, những linh hồn cá biệt có lá bùa này có thể mang theo ký ức đi chuyển thế!
Trên người Thái Võ cũng có một lá, hơn nữa giấu trong trung tâm sâu nhất của hồn quang, hiện tại muốn mang theo chút chân linh của lão để bỏ chạy, muốn nhằm về phía Luân Hồi lộ.
“Đáng tiếc, ngươi gặp phải ta.” Sở Phong thật lãnh đạm, dùng sức quét qua lá bùa màu tím kia, trên đó truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“Không!”
Một linh quang hiện lên, hiện hóa ra gương mặt tái nhợt của Thái Võ, đây là con đường lui cuối cùng của lão, cho dù bị đánh chết cũng có cơ hội đi chuyển thế.
Hơn nữa còn mang theo ký ức, không qua bao lâu lão sẽ tái hiện dương gian!
Nhưng hiện tại tất cả đều thành công cốc, chỉ vì lão gặp phải Sở Phong.
“Để lại cho ta một chút chân linh, không mang theo ký ức kiếp trước, vĩnh biệt với cuộc đời này, từ đây ta không làm tu sĩ nữa, vĩnh viễn sẽ không tìm ngươi báo thù!”
chân linh Thái Võ biến mất hơn chín phần, đang suy yếu kêu lên, lão thật sự không muốn hoàn toàn trở thành hư vô, cho dù lưu lại một chút chân linh lạp tử không có ký ức, trăm ngàn thế sau cũng có khả năng trở về, nếu hiện tại vĩnh tịch thì thật sự không có một tia hy vọng.
“Phốc!”
Chút chân linh kia bị tay Sở Phong quét qua, nhanh chóng mai một!
Thái Võ hoàn toàn vĩnh tịch trong dương gian, cho dù về sau có tồn tại đáng sợ mạnh như Võ Phong Tử tụ hồn cho lão, tự mình tiếp dẫn thì cũng không có khả năng tái hiện.
“Thật ra ngươi chết đi như vậy chưa chắc không phải một loại phúc phận, nếu tồn tại sẽ sống không bằng chết!” Sở Phong lạnh lùng nói.
Phịch một tiếng, chân linh của Thái Võ bị đốt thành hư vô, không còn sót lại chút gì, từ đây vĩnh viễn bị xoá tên khỏi dương gian, trong thiên địa không còn Đạo Quả của lão nữa.
Ban đầu Sở Phong muốn để chân linh của Thái Võ lại, đặt trong hồn đăng, nghiêm khắc khảo vấn, mỗi thời mỗi khắc đều nung luyện, tra tấn để ép hỏi bí mật của nhất mạch Võ Phong Tử.
Nhưng hắn nghĩ lại, truyền thừa của nhất mạch này quá mức kinh người, cường giả trong môn phái không ít, ai cũng còn sống trên đời, có trời mới biết nữ đại năng kia có tìm được lão ta hay không.
Càng không nói đến còn có một Võ Phong Tử càng đáng sợ!
Cho nên, Sở Phong dứt khoát thay đổi chủ ý, trực tiếp tiêu diệt Thái Võ.
Hắn cầm lá bùa trong tay, nhìn lại, cuối cùng bỗng nâng vại đá lên, ầm ầm đập xuống, làm vật ấy nổ tung.
Nếu không suy xét đến nhân quả sau lưng lá bùa thì đây là thứ tốt, có thể giúp người ta mang theo ký ức chuyển sinh, dù là ở dương gian cũng được coi là vật báu vô giá!
Nhưng Sở Phong cảm thấy kiêng kị thứ này, lo lắng có nhất mạch Võ Phong Tử để lại khí tức đặc thù gì đấy.
“Hiện tại ta không dùng được nó, hơn nữa, sau lưng lá bùa này có một vũng nước quá thâm sâu, nhất định có đại nhân quả!” Nghĩ vậy, Sở Phong lập tức nhíu mày, đến nay cũng không nhìn thấu vũng nước này, thật là đáng sợ.
Nơi xa, trái tim của những người khác đều đang co rút đau đớn, cảm thấy linh hồn đang đổ máu. Quá đáng tiếc, đó chính là pháp chỉ vô giá có thể thông hành đến Luân Hồi lộ mà không bị ngăn cản!
Lại bị hủy đi như vậy...
“Hắc...”
Trong hư không truyền đến một tiếng cười lạnh làm người ta sởn tóc gáy, cực kỳ quỷ dị và khiếp người, lá bùa nổ tung kia tụ lại rồi tái hiện lần nữa.
Nhưng nó không dừng lại mà im hơi lặng tiếng xuyên vào hư vô, sau đó biến mất.
“Thứ này... Quả nhiên có đại bí mật, có đại nhân quả, không biết tại sao lại lạc đến nơi đây!” Sở Phong tim đập nhanh.
Những thứ đó đều xuất thế từ cấm địa đặc thù nào đó, nhưng là do ai chế tạo? Mà hiển nhiên có một số cấm địa không liên quan đến lá bùa này.
Xuất thế từ cấm địa chỉ là mặt ngoài mà thôi!
Sở Phong nghĩ đến bản thân cũng từng tiếp xúc nhiều lần với thứ này, tương lai tiến hóa đến cấp bậc đủ cao thì không chừng còn có liên hệ!
Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi, Thái Võ Thiên Tôn đã mất mạng, Đạo Quả bị xoá tên khỏi dương gian!
Cách đó không xa, Thiên Tôn tóc xám lông tóc dựng đứng, bởi vì ông ta nhìn thấy Sở Phong xoay người nhìn thẳng vào mình, mà Thiên Tôn đầy đầu tóc hoàng kim kia cũng lạnh cả người, cảm giác được một luồng hàn ý đến từ linh hồn, cảm nhận được sát khí của thiếu niên cường giả kia.
Chỉ là, Sở Phong lại không xuống tay với bọn họ, với hắn mà nói, giết Thái Võ rất thong dong, nhưng nếu lại trì hoãn thêm thì chắc chắn sẽ xuất hiện bất trắc.
Ầm vang!
Mặt đất tan vỡ, mảnh dược điền của đạo tràng này bị rút lên, hoàn toàn đi vào một bàn tay che khuất bầu trời, đã bị Sở Phong thu đi mất.
Răng rắc!
Núi non tan rã, hoàn toàn bị hủy diệt, lộ ra một mảnh mật thổ nằm sâu dưới cùng, loại đất kỳ dị được Thái Võ dùng để nuôi Xích Liên bị cướp sạch, thổ nhưỡng trong suốt hoàn toàn đi vào tay áo che trời của Sở Phong.
Hắn thi triển đại thần thông, trong nháy mắt đã tước đoạt dị thổ và đại dược có giá trị nhất ở nơi đây.
Sau đó, hắn lại thử lấy đi kho vũ khí có giấu kinh văn, nhưng nơi đó lại trực tiếp nổ tung!
Đám đệ tử đồ tôn nhất mạch Thái Võ đỏ rực cả mặt, nhưng có thể làm thế nào? Căn bản không thể ngăn cản, trước đó Thần Vương trong bọn họ đều bị Sở Phong lật tay chưởng một cái đánh giết sạch sẽ, ai còn dám cản nữa?
Xích!
Trong nháy mắt, thiên địa đảo ngược, chư thiên tinh đấu diệu thế đều hiện ra, Sở Phong lập tức rảo bước tiến lên một thông đạo không gian rồi trực tiếp biến mất.
Hắn quyết đoán rút đi, không có khả năng ở lâu, đại năng tóc bạc kia đang tới.
Trong phút chốc, hắn đã đến một châu khác, nhưng hắn vẫn không dừng lại mà lập tức hủy diệt dấu vết trong hư không, sau đó lại lên đường lần nữa, bày ra một Tràng Vực truyền tống một hướng.
Hắn lại biến mất khỏi chỗ cũ, trước khi rời đi, tất cả hoa văn Tràng Vực đều bị đốt cháy, nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ.
Sở Phong liên tục hành động, từ châu này đi đến châu khác, trước sau hắn đã đi qua và đổi mới ít nhất trăm châu, cuối cùng mới tìm một mật địa để trốn tránh.
Trong tay hắn cầm vại đá, dùng để che đậy thiên cơ, phòng bị người khác tính ra được.
Khi hắn nhỏ yếu, hắn có thể dùng vại đá này trốn tránh Thiên Tôn, hiện tại hắn là Hằng Vương, có thể giết Thiên Tôn, tất nhiên càng có tự tin có thể dựa vào vại đá ngăn cản thôi diễn của chí cường giả!