Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2944 - Chương 2945: Người Địa Cầu Bảo Ngươi Chết Canh Ba Thì Võ Phong Tử Có Tới Cũng Có Thể Làm Gì Được (3)

Thánh Khư Chương 2945: Người địa cầu bảo ngươi chết canh ba thì Võ Phong Tử có tới cũng có thể làm gì được (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Không phải Thiên Tôn đều là sinh vật cao cao tại thượng sao, tự nhận là lạnh nhạt, có thể nhìn xuống tất cả, ngươi nôn nóng như vậy làm chi?” Sở Phong xách Thái Võ lên, lại nói: “Hiện tại cũng chỉ để ngươi cảm nhận chút tâm tình người thân bạn bè bị giết, thế mà ngươi đã không chịu nổi rồi sao?”

“Thôi, ta cũng không muốn đại khai sát giới, càng không muốn ra vẻ máu lạnh vô tình, cứ kết thúc như vậy đi!”

Khi Sở Phong nói chuyện, bàn tay khổng lồ thò ra kia nhẹ nhàng chấn động, hễ là sinh vật lĩnh vực Thần Vương nhất mạch Thái Võ đều bị giải thể, chết oan chết uổng.

Mà những đệ tử cấp thấp còn lại thì tái xanh mặt mày, mờ mịt rơi xuống mặt đất, thân thể run lên bần bật, trong lòng sợ hãi đến cùng cực, tất cả đều nằm trên mặt đất, khó có thể nhúc nhích.

Phốc!

Cùng lúc đó, dưới một kích của Sở Phong, thân thể Thái Võ hoàn toàn hỏng mất, gió to thổi qua, sương máu tan đi, chỉ còn lại một hồn quang ảm đạm.

Một thế hệ Thiên Tôn nổi tiếng đã kết thúc như vậy!

Nơi xa, Thiên Tôn tóc xám và tóc vàng thân cận Thái Võ cảm thấy một hàn khí lạnh lẽo bùng lên từ sống lưng, trái tim cũng buốt giá, cảm thấy sợ hãi tột độ.

“Đồ đệ của ta sắp chết!”

Cách đó hàng tỉ dặm, nữ tử tóc bạc bị Võ Phong Tử quát bảo ngưng lại, trên gương mặt mỹ lệ, chỗ mi tâm hiện lên một đạo văn đỏ thắm, bà thông qua mảnh ngói trong tay mà cảm ứng được một phần tình huống.

“Ta không thể không ra tay, phải giữ được chân linh của Thái Võ, đưa hắn đến Luân Hồi lộ, mang theo ký ức chuyển sinh!” Cuối cùng bà ta vẫn không nhịn được mà quyết đoán ra tay.

Mảnh ngói trong tay bà ta sáng lên, Quang lạp tử lan tràn ra, lóng lánh như mưa hoa, thoạt nhìn cũng không lộng lẫy cỡ nào, nhưng lại có thể can thiệp đến chiến trường cách đó hàng tỉ dặm.

Oanh!

Hư không chấn động!

Mảnh ngói to bằng hạt gạo của Thái Võ sớm đã bị đánh nát thành bột mịn, nhưng hiện tại lại đoàn tụ trên hư không, tất cả mảnh vụn tổ hợp lại, muốn tái hiện lần nữa.

Cùng lúc đó, trong hư không truyền đến tiếng truyền âm xa xăm của nữ đại năng kia: “Ai dám tổn thương đồ nhi của ta, để lại hồn quang, ta cho ngươi rời đi!”

“A, ha hả, ha ha!”

Sở Phong cười lạnh, cho dù gặp được loại dị tượng này thì hắn cũng không sợ, mà vẫn tiếp tục xuống tay.

Hơn nữa, hắn tiến thêm một bước mở miệng, nhìn chằm chằm Võ Phong Tử và nói: “Người địa cầu bảo ngươi chết canh ba, Võ Phong Tử có tới cũng có thể làm gì được?”

Khi nói chuyện, hắn nhẹ nhàng chấn động, hồn quang của Thái Võ vỡ vụn, tan rã!

Hắn đang dùng hành động để đáp lại nữ đại năng!

“Ngươi dám!” Nữ đại năng tóc bạc tức giận.

“Ta có gì không dám? Cách hàng tỉ dặm, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?!” Sở Phong cười lạnh.

Sở Phong vừa nói vừa vung tay, đánh cho hồn quang vốn đã chia năm xẻ bảy của Thái Võ thành một mảnh quang vũ rồi nổ tung tại chỗ!

Hồn quang đã diệt, tất cả đều tan biến, cái gì mà vãng sinh, nghĩ cũng không cần nghĩ đến, càng đừng nói là mang theo ký ức đi chuyển thế, tạm chấp nhận vĩnh tịch muôn đời.

“Oanh!”

Cách đó hàng tỉ dặm, trên gương mặt mỹ lệ của nữ đại năng tóc bạc tràn ngập hàn ý, đạo văn giữa mày sáng lên, giống như một con mắt dọc, thúc giục mảnh ngói nổ vang.

Trong nháy mắt, quang vũ như nước, xuyên thấu qua hư không, cách xa hàng tỉ dặm mà lại mãnh liệt lao đến, cảnh tượng này thật đáng sợ.

Trong mảnh đạo tràng này, mảnh ngói vỡ vụn kia tái hiện, bắn thẳng về hướng Sở Phong.

“Giấu đi tất cả dấu vết, không nghĩ không niệm!” Dương gian, nơi cực bắc, râu tóc của Võ Phong Tử đều dựng lên, giống như một sư tử vương diệt thế thức tỉnh từ giấc ngủ say, miệng tụng chân ngôn, cảnh cáo đệ tử của mình.

Cách đó hàng tỉ dặm, nữ đại năng tóc bạc phịch một tiếng, quang vũ sáng lạn nổ tung, khóe miệng chảy xuôi tơ máu ngũ sắc, lấp lánh tỏa ánh sáng.

“Sư phó!”

Nữ đại năng mang theo tiếc nuối, không cam lòng, còn có phẫn nộ và sát khí nhằm vào Sở Phong, nhưng lại không dám tiếp tục vi phạm ý chí của Võ Phong Tử, bà ta ngăn cách mảnh ngói to chừng một tấc kia, không vận dụng uy thế đó nữa.

Sở Phong nắm lấy vại đá, đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lại phát hiện năng lượng do nữ đại năng tóc bạc truyền lại đây đã suy giảm, có thể nói là đầu voi đuôi chuột.

“Khách!”

Đồng thời, trong những mảnh hồn quang của Thái Võ, một khối trung tâm nhất phát ra tiếng vang nhỏ, gia tốc vỡ nát toàn diện, đang không ngừng hóa thành bột mịn.

“Sư phó!”

“Thiên Tôn!”

Tất cả đệ tử môn đồ nhất mạch Thái Võ đều kêu to, mắt thấy nhất đại Thiên Tôn sắp tan thành mây khói, cả linh hồn cũng biến mất, hoàn toàn tiêu vong, tất cả mọi người đều sợ hãi.

“Tổ sư, xin hãy cứu Thiên Tôn!”

Một ít người kêu gọi, muốn xin nữ đại năng cách hư không hàng tỉ dăm ra tay, cứu lại một tia hồn quang cuối cùng của Thái Võ.

Nhưng nữ đại năng tóc bạc lại bất lực, không dùng đến mảnh ngói vỡ kia để cảm ứng thì làm sao bà ta có thể ra tay ở khoảng cách hàng tỉ dặm?

Lúc này, bà ta trực tiếp lên đường, kết thúc bế quan, xé rách hư không, lao về bên này!

Đáng tiếc, khoảng cách quá xa xôi, lên tới hàng tỉ dặm, trên đường đi bà phải trung chuyển nhiều lần, mảnh dương gian này quá thần bí và quỷ dị, không ai có thể lập tức xuyên qua.

Hễ là cường giả đều biết không thể cưỡng cầu, nếu lập tức hoàn toàn lao ngang qua dương gian, kết quả chắc chắn sẽ kích hoạt điềm xấu, sẽ có đại họa tử vong.

Từ xưa đến nay, không có bao nhiêu người tránh được.

Tương truyền, dương gian đã kết hợp với quá nhiều nơi thần bí, có địa phủ tiền sử cổ xưa không thể đoán trước nhất, có Hồn Hà, có cả hố an táng Thiên Đế.

Nếu cưỡng chế xuyên qua cả dương gian, có lẽ sẽ liên tục bị năng lượng trong những nơi quỷ dị kia ăn mòn, thậm chí có sinh linh không thể đoán trước sống lại, sát khí tràn ngập.

“Ha hả...” Sở Phong cười lạnh.

Tiếng cười này vang lên trong tai nữ đại năng thì không khác gì cười nhạo và chế giễu, là đang khiêu khích bà ta, thật sự quá làm càn.

“Vèo!”

Đột nhiên, trong hồn quang dập nát của Thái Võ lao ra một tia sáng rất sáng lạn, rất thần thánh, giống như mặt trời mới mọc, mang theo sự phấn chấn, áng màu mãnh mẽ, vạn quang hoa mãnh liệt.

Tiếp theo, một lá bùa màu tím bay ra, muốn bỏ chạy!

“Hả?” Chuyện này làm Sở Phong lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng phản ứng lại, lập tức bắt được, tóm trong lòng bàn tay, mặc cho nó tìm mọi cách trùng kích cũng không thể chạy thoát.

Bình Luận (0)
Comment