Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng thân thể Thái Võ sớm đã bị thương nặng, khi thúc giục Xích Liên thì nguyên khí đã tiêu hai đến gần như khô cạn, hiện tại làm sao mà chống đỡ được thiếu niên đại địch khí thế như hồng kia?
Lúc này trong mắt lão, đây là một Thiếu Đế!
Bùm một tiếng, Thái Võ bị thương nặng bay ra sau, toàn bộ cánh tay đang co rút, bàn tay thì đầy vết rách, như muốn nổ tung dưới một kích nọ.
Quyền ấn của Sở Phong quá bá đạo, giống như muốn đánh xuyên qua bất hủ, chứng được vĩnh hằng, đánh tan biến tất cả ngăn cản bên đường.
“Ngươi...” Thái Võ vừa tức lại giận, cả đời này quá huy hoàng, trước kia khó gặp ác địch, lão không chỉ đủ mạnh, hơn nữa sư môn còn uy chấn thế gian.
Nhưng hiện tại, lão sắp phải tàn đời, giống như gà vườn chó xóm, chật vật như vậy mà bước vào tuổi già thê lương nhất, đối thủ hôm nay chắc chắn sẽ không bỏ qua cho lão.
Ngày xưa, luôn là lão truy kích địch thủ, hưởng thụ khoái cảm “Săn thú” kia. Mà hiện tại lại là lão chật vật đau khổ, không có khả năng ngăn cản, trong lòng tràn đầy thê lương, đầu bù tóc rối mà lùi lại, hệt như những đối thủ năm đó bị lão tan sát, thật sự đáng buồn.
Nhưng lão tuyệt đối không ngồi chờ chết!
Cho dù chết, lão cũng muốn tỏa ra quang hoa cuối cùng, thiêu đốt chân thân, huyết chiến đến cùng, như thế mới không phụ uy danh của bản thân.
Nhưng lão suy nghĩ nhiều quá, cái gọi là uy danh sinh thời đã là gì? Nếu đã chết thì quá khứ lộng lẫy đến mấy cũng chỉ là nước chảy ra biển Đông, hoa tàn trong gương mà thôi.
Oanh!
Thái Võ bị hất bay vút ra, đầy người đều là vết rách, vừa rồi bị Sở Phong một chân đá nát quầng sáng hộ thể khiến cả người lão như bị thần chủ đánh trúng, suýt nữa đã bị xóa sổ!
“Thật đáng buồn, đáng tiếc, Thái Võ ta tung hoành thiên hạ cả đời, cuối cùng lại có kết cục như vậy, quá không cam lòng!” Lão gầm nhẹ, ánh mắt như lang sói, có oán giận và tàn nhẫn hiện ra, mà càng nhiều lại là phẫn uất và lạnh giá.
Sở Phong lại tiến lên lần nữa, giơ tay kéo ra quang hoa vô tận, đó là vô số những thần liên đan chéo, va chạm với nhau rung động leng keng, như quy tắc Đạo Tổ, trật tự thiên địa, như xích sắt kim loại vắt ngang qua nơi đây, va chạm ra tia lửa, chân thật mà đáng sợ.
Nhậm Thái Võ dùng hết năng lượng, tất cả cảm ngộ đều xuất hiện, đánh ra một kích mạnh nhất trước mắt. Trong nháy mắt, dị tượng hiện lên, hư không sinh điện, kim liên khắp nơi, thần ma gào thét, cùng lão tiến công về phía trước.
Nhưng lại có thể làm gì được?
Chung quanh Sở Phong là quang hoa đầy trời xông thẳng lên cao, hắn giống như một chung cực giả không thể chiến thắng, đè thẳng tới như hoàng hôn chư thần đổ ập xuống.
Dưới một quyền, vạn pháp đều bị phá!
Một kích của Sở Phong làm xuống quang hoa lộng lẫy đến mức tận cùng, sau đó lại nhanh chóng ảm đạm xuống, che lại tất cả, giống như ánh chiều tà cuối cùng trong hoàng hôn nhiễm máu vụt tắt.
Thật sự là hoàng hôn của chư thần, đường cùng của Thiên Tôn!
A!
Thái Võ kêu thảm thiết, một cánh tay đã tan rã, trở thành một mảnh sương máu, tiếp theo nửa người cũng đứt từng khúc nứt, không chịu nổi một kích chí cường của Sở Phong.
Phanh!
Sở Phong lại ra tay lần nữa, Nhân Vương Tràng Vực giam cầm tất cả, trói buộc Thái Võ lại, thân thể vốn đang tan rã lập tức tạm ngừng, bị định lại ở nơi đó.
“Ta hận, vì sao năm đó không chém hết quỷ vật, diệt trừ tất cả gốc rễ lũ cỏ dại, a a...” Thái Võ kêu to, tóc tóc rối bù, khuất nhục hiện ra đầy mặt, tràn ngập tuyệt vọng.
“Dừng tay, buông tha cho sư tôn của ta, năm đó ngài đã giữ lại một mạng cho ngươi...” Một đệ tử Thái Võ vọt đến, lớn tiếng kêu to.
Mặt Sở Phong không có cảm xúc, chỉ lật tay phải qua, giống như một thái cổ thần sơn lập tức che đậy trời cao, bàn tay này quá khổng lồ, che khuất cả mặt trời, to lớn vô biên.
Đây là thủ đoạn của Hằng Vương, một tay che trời thật sự, không chỉ có hình thái mà còn ở phương diện quy tắc trật tự, bao trùm tất cả ở nơi đây, che khuất cả bầu trời.
Tên đệ tử này không yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh, được tính trong mười người đứng đầu ở lĩnh vực Thần Vương, nhưng đối mặt với năng lượng của Hằng Vương thì hắn ta đã là cái gì? Hắn lập tức biến mất, chỉ để lại một mảnh đỏ thắm, hình thần đều tan biến.
“Dừng tay!” Thái Võ rống to, đầy miệng là máu, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng lại không thể làm gì được, lão không thể ngăn cản Sở Phong.
“Năm đó là ngươi tha cho ta một mạng à? Nếu không phải ta rơi vào đại uyên thì sớm đã không còn xác. Bọn đệ tử kia y như ngươi, đã đến lúc này rồi mà còn muốn hiên ngang lẫm liệt? Buồn cười! Cuối cùng thế gian này phải dựa vào thực lực để nói chuyện.” Sở Phong tát một cái vào mặt Thái Võ, lập tức khiến lão đang bị giam cầm trong lĩnh vực Nhân Vương bay ra ngoài, gương mặt đã không ra hình thù gì, xương cốt bên trong vỡ vụn, hàm răng còn bị đánh rơi ra ngoài mười mấy cái.
Sau đó, Sở Phong đuổi theo, lập tức nắm lấy cổ Thái Võ, tay còn lại thì tát thật mạnh.
“Bang! Bang! Bang...”
Sở Phong không ngừng ra tay, tát hết cái này đến cái khác, tất cả đều giáng thẳng lên mặt Thái Võ, máu văng khắp nơi.
Thái Võ cảm thấy mình muốn nổ mạnh, tức đến xì khói, cả người đều đang phát run, đây là nguyên nhân đối phương cố ý không giết lão, tất cả là vì muốn tát mặt Thiên Tôn, thật sự là nhục nhã không chút che giấu.
“Ngươi!”
“Dừng tay!”
Phía chân trời, trong đám đệ tử đồ tôn Thái Võ có người quát lên, trên mặt chúng vừa có sợ hãi, cũng có phẫn nộ, còn có oán độc, thật sự là sự sỉ nhục tột độ đối với sư môn.
Thái Võ là đứng đầu một môn mà lại bị người đánh tới cửa, xách lấy cổ rồi hành hung trước mặt mọi người, mặt đã tan vỡ, Thiên Tôn còn mặt mũi gì nữa? Còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Ồn ào!”
Sở Phong lạnh nhạt thoáng nhìn, giơ tay một cái, một bàn tay khổng lồ mấy chục dặm che lấp bầu trời nhanh chóng lan tràn, bao trùm hướng về chân trời.
Ầm vang!
Chỉ nhẹ nhàng bao trùm xuống, thiên địa chấn động kịch liệt, không gian bị xé rách, đám đệ tử môn đồ vừa mở miệng giống như sủi cảo bùm bùm rơi xuống, sau đó lại nổ tung ở giữa không trung.
“Ngươi dừng tay cho ta!” Thái Võ rống giận, trong những người này không chỉ có truyền nhân được lão coi trọng, còn có huyết mạch hậu đại của lão, nhưng lại bị người ta tiêu diệt ngay trước mặt lão.