Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2942 - Chương 2943: Người Địa Cầu Bảo Ngươi Chết Canh Ba Thì Võ Phong Tử Có Tới Cũng Có Thể Làm Gì Được (1)

Thánh Khư Chương 2943: Người địa cầu bảo ngươi chết canh ba thì Võ Phong Tử có tới cũng có thể làm gì được (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Nếu trên thế gian này có một người còn đang suy nghĩ, còn đang nhớ hắn, còn đang động vào một hạt bụi, một nắm đất có liên quan đến hắn thì sẽ dẫn phát nhân quả, hễ trên thế gian còn có một tia niệm tưởng liên quan đến hắn thì có thể tiếp dẫn hắn, giúp hắn trở về!”

Đây là lời nói của Võ Phong Tử, trong các đệ tử môn đồ, ông ta được tôn xưng là Võ Hoàng, cao cao tại thượng, nhưng hôm nay lại là loại thái độ này.

Nữ tử tóc bạc chấn động, trong ấn tượng của bà, trước nay sư tôn Võ Phong Tử có tôn xưng là Võ Hoàng luôn không nói nhiều lời, nhiều nhất là nhận xét mấy chữ, nhưng hôm nay lại liên tục nói ra nhiều lời cảnh cáo như vậy như vậy, thực sự làm bà ta kinh sợ.

“Không nghĩ không niệm, để hắn lạc lối trong tịch mịch, dần dần tự đọa, nhưng hôm nay... Phiền toái lớn, không ai có thể chế hành sinh linh đạp đế cốt trở về, có lẽ... Phải xuất hiện.” Nơi cực bắc, Võ Phong Tử lẩm bẩm.

Ông ta đang bế quan mà đã mở đôi mắt thâm thúy ra, bên người ông ta có một cái ấm sành cao chừng bàn tay, tuy rách nát, chỉ còn lại hơn phân nửa, nhưng có thể nhìn thấy, trên ấm sành có hàm nghĩa vô tận, có đồ án các loại sinh linh chi chít, chúng đều mạnh đến tối cao.

Trong lòng Võ Phong Tử rung động, nói: “Đây là trấn đế vại, cũng là quan tài, chỉ cần không nghĩ không niệm thì sinh linh kia sẽ vĩnh viễn bị trục xuất, bị mai táng trong tâm niệm mới đúng, không ngờ cuối cùng vẫn gặp phải tai họa, sinh linh kia còn chưa hoàn toàn vĩnh đọa!”

Sắc mặt Thái Võ như màu đất, giờ khắc này lão thật sự không còn ý chí, cả mảnh ngói vô cùng quỷ dị kia nổ tung, hóa thành bột mịn, vậy lão còn ngăn cản thế nào?

Đó là đòn sát thủ chung cực, nhiều năm qua, lão gần như chưa bao giờ dùng qua, bởi vì nó có liên hệ rất lớn, cả sư phó của lão là một đại năng cũng từng trịnh trọng cảnh báo, không thể làm vậy!

Tuy rằng vật ấy chỉ to bằng hạt gạo, nhưng lại ẩn chứa khí tức cực hạn của cường giả chư thiên, ẩn giấu bí mật tối cao.

Mà hôm nay, trong trận chiến quyết tử này, bảo vật mà lão dùng tinh khí thần dưỡng luyện vẫn bại, thứ quỷ dị kia đã nổ tung!

Điều này thật sự không thể tưởng tượng được, trong mắt Thái Võ, đáng lẽ nó có thể diệt sát địch thủ mới đúng, nhưng cuối cùng mảnh nhỏ khủng bố đủ có thể tiêu diệt đại giáo lại bị hủy diệt rồi.

Khóe miệng Thái Võ ứa máu, buồn bã mà than: “Nhân sinh quay đầu lại đều có hối hận, ta từng đạp vỡ phế thổ Tiểu Âm Phủ, coi quỷ vật như loài bọ hung, chém giết như trừ cỏ dại ven đường, chưa từng nghĩ đến hôm nay thứ gà vườn chó xóm ngày xưa lại cắt đứt đạo đồ, tổn hại thiên mệnh của ta, bi thay!”

Sở Phong nghe cách nói này thì trên mặt lập tức hiện ra hàn ý, không chỉ vì tâm lý bá đạo như năm đó của Thái Võ, cũng vì thái độ miệt thị cực độ nhất quán của lão đối với Tiểu Âm Phủ.

Bọ hung, cỏ dại, gà vườn chó xóm, không một câu nào là lời hay, đây là đánh giá từ tận đáy lòng, nói là nhìn xuống là không đủ để hình dung thái độ và vũ nhục đó.

“Gỉa vờ uy quyền cái gì!” Sở Phong cất bước, lập tức tung một chưởng về phía trước.

Trong quang hoa chói mắt ấy, hắn đột phá phòng ngự của Thái Võ, đánh xuyên qua lĩnh vực này, giáng thẳng vào mặt Thái Võ, lập tức làm Thái Võ bay ra ngoài, máu me đầy mặt.

Ầm một tiếng, năng lượng kích động.

Tát thẳng vào mặt Thiên Tôn!

Không có gì càng mang tính thuyết phục hơn hành động này, cảm khái và phẫn uất của Thái Võ đều bị đánh gãy, ăn một cái tát như vậy làm gương mặt xám trắng của lão lập tức sung huyết, cả người như muốn nổ tung, quá mức sỉ nhục.

“A...” Thái Võ gào rống, máu trong cơ thể đều sôi trào, chiến bại cũng thôi đi, còn hết lần này đến lần khác bị người này ức hiếp và áp chế, làm lão với thân phận Thiên Tôn không thể nhịn được nữa.

Lão hít sâu một hơi, biến toàn bộ sát khí và phẫn nộ thành chiến ý, cho dù biết không còn lại mấy phần chiến lực, nhưng vẫn muốn liều chết đến cùng.

“A!” Vẻ mặt Sở Phong tương đối lãnh đạm, xung quanh hắn nổ vang ầm ầm, từng khe nứt vỡ ra từ những nơi lân cận rồi lan tràn ra ngoài.

Đây là kết quả khi thân thể phát ra năng lượng cường đại cực độ, cũng thể hiện thái độ của hắn. Sát khí không cách nào che giấu, hắn tiếp tục không nhanh không chậm tiến công, bức bách Thái Võ.

“Sư phó!”

“Tổ sư!”

Một vài người ở phía chân trời kêu to, đó đều là bọn đệ tử đồ tôn của Thái Võ, mặt mày họ trắng bệch, nội tâm sợ hãi, sinh vật cường đại như Thiên Tôn mà cũng không phải đối thủ của thiếu niên này, thật sự đáng sợ, làm đệ tử cả phái đều hoảng loạn.

Phanh!

Một tiếng động nặng nề vang lên, Thái Võ lui về phía sau, bị một năng lượng kinh người trùng kích lảo đảo lùi lại, miệng mũi đều đang ứa huyết.

Sở Phong rất lạnh nhạt, không có chút nương tay và thương hại đối với sinh vật Thiên Tôn nhất định phải chết này.

Trận chiến năm xưa thật sự quá thảm, tất cả bạn bè người thân của Sở Phong gần như đều bị tiêu diệt, bị Thái Võ cao cao tại thượng tàn khốc xóa sổ, không còn lại một ai.

Nghĩ đến đoạn năm tháng đó, đến nay nơi sâu nhất trong đáy lòng Sở Phong còn đang rung động, chỉ còn lại một mình hắn cô đơn sống sót, có thể nói là thê lương lẻ loi.

Vì báo thù, hắn không tiếc chủ động tiến vào dị vực, nghĩ mọi cách học Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, hấp thu vật chất màu xám chẳng lành, biến bản thân thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.

Cuối cùng, hắn trả cái giá khó có thể tưởng tượng, khiến bản thân đần độn, suýt nữa đã bị hoàn toàn chôn vùi.

Thẳng đến trên luân hồi lộ, hắn dùng cối xay đá nghiền nát thân mình, mài nhỏ máu thịt, gánh chịu nổi đau khủng khiếp nhất trên thế gian, lại mượn sức mạnh của tượng đất canh giữ ở cuối đoạn đường, sau đó mới nung luyện được vật chất màu xám quỷ dị kia.

Tất cả những điều đó đều là vì báo thù, bất chấp mọi giá để mình được mạnh lên.

Hiện tại, rốt cuộc Sở Phong cũng đứng trước mặt Thái Võ, đánh tới lão ho ra máu, làm lão tuyệt vọng.

“Thái Võ, trực tiếp huỷ diệt ngươi thì quá có lợi cho ngươi rồi!” Sở Phong lạnh lùng nói.

Hắn hóa thành một tia chớp màu bạc rồi lao nhào, Nhân Vương Huyết sôi trào, quang hoa xán lạn đốt cháy, thiêu rụi càn khôn, cả người hắn tản ra dao động năng lượng kinh người.

Oanh!

Thái Võ bị động mà đón đòn, huyết khí xông lên tận trời, mái tóc bay múa, quyền ấn va chạm!

Bình Luận (0)
Comment