Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2941 - Chương 2942: Không Nhớ Không Niệm (2)

Thánh Khư Chương 2942: Không nhớ không niệm (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Còn có thể dùng như vậy nữa sao!” Sở Phong kinh ngạc.

Sau khi nụ hoa nở rộ, cũng không có phấn hoa bay lên, mà thành cây mẹ lại bị Thái Võ luyện hóa, cả cây thực vật bốc hơi mờ mịt, phóng ra uy áp đại năng.

“Ầm vang!”

Xích Liên chấn động kịch liệt, bay thẳng về hướng Sở Phong.

“Tự mình hại căn cơ thành đạo của mình, lấy Kỳ Liên để giết ta? Đáng tiếc, chung quy nó cũng không phải đại năng chân chính, chỉ có chút dị lực nhỏ nhoi mà thôi!” Sở Phong cười lạnh.

Nhưng hắn cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, đây là lần đầu tiên đối mặt với tình huống như thế, không có phấn hoa bay lên, mà bản thân thực vật hấp thu tinh túy rồi nở rộ ra uy áp đại năng.

Tinh khí cả người Sở Phong mênh mông, cầm Kim Cương Trác trong tay, bỗng đập thẳng ra ngoài!

Đây là Ba Mươi Ba Trọng Thiên Khí, cho dù đối mặt với loại uy áp này thì hắn cũng dám trực tiếp đánh qua.

“Phốc!”

Vào thời khắc mấu chốt, khi Thái Võ luyện hóa Kỳ Liên, bản thân lại há mồm hộc máu trước, nguyên nhân là do Xích Liên rút ra tinh khí thần của lão ta.

Thái Võ tự biết, hiện tại lão không có cách nào trở thành đại năng, cưỡng chế thúc giục đóa sen, làm nó đạt được uy năng gấp bội, kết quả quá hao tổn nguyên khí nên làm bị thương căn cơ.

Điều này khiến cả Xích Liên bắt đầu lay động.

Cùng lúc đó, Kim Cương Trác của Sở Phong đánh đến, một quang hoa lộng lẫy chiếu sáng khắp thiên địa.

“Oanh!”

Như càn khôn sụp đổ, chư thiên nứt ra.

Kim Cương Trác và hoa sen kia đánh vào nhau, Trật Tự Thần Liên xông thẳng lên tận trời, nơi này lập tức sôi trào.

Rất nhanh, Kim Cương Trác bay đảo ngược trở lại, bị va chạm hất văng về.

Sở Phong vội vàng đón lấy, sợ nó bị người khác mưu đoạt, kết quả bản thân cũng kêu rên một tiếng, nhận một đòn phản kích, thân thể lay động rồi gian nan nắm lấy nó trong tay.

Bên kia, Xích Liên phát ra tiếng răng rắc rồi chia năm xẻ bảy.

Thái Võ kêu to một tiếng, há mồm không ngừng ho ra máu, sắc mặt tái nhợt như tờ.

“Sư phó!”

“Tổ sư!”

Phía chân trời, đệ tử môn đồ nhất hệ Thái Võ đều kêu sợ hãi kêu lên, sắc mặt trắng bệch, trái tim cũng sắp ngừng đập.

“Như vậy cũng không giết được thiếu niên kia?!” Mọi người chấn kinh, nó có được chút uy áp đại năng mà vẫn không áp chế được người này.

Khi nhìn về phía Kim Cương Trác, mọi người đều lộ ra ánh mắt lửa nóng, đương nhiên cũng càng sợ hãi, thứ này quá kinh người.

“Chung quy không phải đại năng, chỉ là vật chết, hơn nữa chỉ có chút dị lực đại năng nhỏ nhoi thôi mà cũng muốn giết ta?!” Sở Phong cười lạnh.

Nhưng trái tim hắn lại đột nhiên co rút lại, cảm thấy bất an mãnh liệt, hoả nhãn kim tinh của hắn hừng hực cháy lên, nhìn chằm chằm phía trước, cứ cảm thấy thật quỷ dị và không thích hợp.

Thái Võ mặt xám như tro tàn, lão biết con đường phía trước của mình đã bị chặt đứt, vật báu vô giá bồi dưỡng nhiều năm, vô cùng phù hợp với bản thân bị hủy diệt rồi, vốn không cần đến trăm năm nữa là lão sẽ trở thành đại năng, mà nay tất cả đều tan biến.

“A, uy danh cả đời ta đã mất hết, tiền đồ xán lạn đến nay lại trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, ta không cam lòng.” Lão run giọng nói, sắc mặt xám trắng, như mất đi tất cả tinh khí thần.

Nhưng Sở Phong lại càng thêm bất an, sau đó bỗng tung ra vại đá, chắn trước người, quát lên: “Lão tặc nhà ngươi còn muốn ám hại ta, nằm mơ!”

Hắn dự cảm được nguy hiểm cực độ đang tới gần, Thái Võ kia làm vẻ ta như vậy là muốn hắn mất đi cảnh giác.

Cùng lúc đó, rốt cuộc hắn cũng thấy được dưới phần rễ của cây Xích Liên vỡ vụn kia có một mảnh ngói lớn chừng hạt gạo, không giống bình thường, mang theo bùn đất và chút khí tức chẳng lành mà bay vụt về phía hắn.

Nếu không có hoả nhãn kim tinh siêu cấp thì căn bản không thể chú ý đây là một mảnh ngói hỏng, bởi vì nhìn nó tương tự như những mảnh đá vụn khác.

Trong năm tháng, dưới dòng thời gian, không biết nó đã trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể tồn tai tới hôm nay, đã thuộc về kỳ tích.

Trong nháy mắt, Sở Phong tập trung tất cả tâm thần, lại cảm thấy nó đã tồn tại trên thế gian này không biết bao nhiêu kỷ nguyên.

Oanh!

Vại đá trong tay Sở Phong chấn động, mảnh ngói to chừng hạt kia va chạm mạnh rồi phát ra quang hoa chói mắt!

Điều này khiến thiên địa cũng gần như tan vỡ!

Thái Võ hoảng sợ, nhìn thấy vại đá trong tay Sở Phong, lão cảm thấy thật khó hiểu và giật mình, cuối cùng trong mắt lại hiện ra tham lam vô tận và quá nhiều tiếc nuối.

Mặc dù vại đá không giống với trước kia, không còn là hình lập phương, nhưng cuối cùng Thái Võ vẫn suy đoán ra, chắc hẳn đây là một chí bảo vô thượng mất tích của dương gian!

Mảnh ngói kia nổ tung, tuy rằng chỉ có kích cỡ hạt gạo, nhưng lại có năng lượng kinh thế.

Nhưng tất cả năng lượng đều bị vại đá kia hấp thu.

Điều này làm Sở Phong hết sức khiếp sợ, mảnh ngói kia là cái gì chứ, còn có thể làm vại đá chấn động vài cái, quá dọa người!

Đồng thời, vào khoảnh khắc cuối cùng hắn nhìn thấy mảnh ngói kia có đặc tính nào đó tương tự với vại đá, nhưng khí tức đã phai nhạt đi rất nhiều.

Chẳng lẽ là cùng một thời đại sao?

Cùng lúc đó, thiên địa nổ vang, cách đó hàng tỉ dặm, sư phó của Thái Võ —— Nữ đại năng tóc bạc kia ra tay, cây cối thành đạo của bà đột ngột mọc lên từ mặt đất, dưới phần rễ cũng có một mảnh ngói.

Nhưng mảnh ngói của bà ta lại lớn hơn không ít, dái khoảng một tấc, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, như chịu tải chư thiên chi đạo!

Mảnh ngói của Thái Võ là năm đó bà ban cho, cũng vì hai mảnh ngói lớn nhỏ có sức hấp dẫn không rõ với nhau nên sư phó của Thái Võ ——đại năng tóc bạc kia đã lập tức cảm ứng được đệ tử của mình có nguy hiểm!

Hiện tại, bà không ngừng kích hoạt, muốn nhờ vào mảnh ngói này để đánh xuyên qua hàng rào không gian, vượt qua hàng tỉ dặm để viện trợ!

Giờ khắc này, làm bà run sợ chính là, một tượng đá trong động phủ của mình—— tượng thần thuộc về Võ Phong Tử lại lay động kịch liệt, phát ra cảnh cáo trịnh trọng.

“Đồ nhi, ngươi chọc đại họa, không thể kích hoạt, bằng không tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không còn tồn tại nữa, chư thiên vạn giới cũng sẽ trở nên cô quạnh. Có vài sinh linh, trời khó táng, thời gian cũng khó chém giết và tiêu diệt, không người có thể địch lại, không ai có thể làm gì, chỉ khi nào không nghĩ không niệm, chờ đợi chính hắn rơi vào vĩnh hằng mất đi, hoàn toàn không tìm thấy đường về.”

Bình Luận (0)
Comment