Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Tiếp theo trồng?”
Sở Phong nhìn nhìn bếp lò lửa đỏ, thật sự bất phàm, trật tự chìm nổi trong lò, vừa thấy là biết đang dựng dục năng lượng kỳ dị không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng khi hắn nhìn về phía thổ nhưỡng cấp đại năng thì do dự một hồi, thổ chất không nhiều, đặc biệt là không lâu trước đó khi đào tạo trái cây suýt xảy ra vấn đề, hắn càng cảm thấy lo lắng.
Hạt giống này càng tiêu tốn thổ chất hi hữu hơn xa các thực vật thần thánh khác.
Mà Thái Võ vì bồi dưỡng Xích Liên, ước chừng đã tốn hết trăm năm, cũng chưa làm thực vật cấp đại năng kia thành thục toàn diện, có thể thấy được số lượng thổ nhưỡng cấp đại năng trong tay Thái Võ cũng không phải quá nhiều.
Tới lúc này, Sở Phong đã hiểu rõ, ở dương gian cái gì là trân quý nhất, đứng đầu chính là phấn hoa, mà thổ chất cũng cực kỳ quan trọng.
Thậm chí, có đại giáo nắm giữ rễ cây còn sót lại của thực vật cấp Đại Vũ trong truyền thuyết, nhưng lại không bồi dưỡng ra được, vì sao? Tất cả đều vì thiếu thốn thổ nhưỡng tương ứng.
Các thế lực lớn phân chia địa bàn là có mục đích gì? Tất nhiên là tìm kiếm thổ chất mạnh nhất, sàng chọn ra từng chút từng chút một từ danh sơn đại xuyên, tích lũy theo ngày tháng thì cuối cùng cũng có thể gom được mấy phần thổ chất mạnh nhất.
“Thổ nhưỡng cấp đại năng không đủ nhiều, ta phải đi tìm vài kẻ thù để ‘mượn’ một ít, để kẻ địch phải trả giá đắt!” Sở Phong đưa ra quyết định.
Đồng thời, hắn cũng nên đi cứu Tử Loan, thật lo lắng cho nàng ta.
“Dám cầm tù người bên cạnh ta trong lồng chim, mặc kệ ngươi muốn ta mắc câu hay có mưu đồ gì khác, đều phải trả giá đắt!” Sở Phong lạnh lùng nói.
Sinh linh có thể làm ra chuyện này thì chắc chắn không phải dạng hiền lành gì, có âm mưu thì đáng phải chết!
Vách núi vạn trượng, mây tía tràn ngập, thụy quang lượn lờ, còn có cổ tùng mấy ngàn năm cắm rễ trong khe hở vách đá, xanh tươi ướt át, thân cây cứng cáp như Cù Long.
Một thiếu niên bạch y tĩnh lặng xuất trần đang đứng trên vách núi, tóc dài bay bay, nhìn ra phương xa, giống như trích tiên muốn thuận gió mà đi.
Nhìn dáng vẻ hắn như chỉ mới mười mấy tuổi, thanh tú tuyệt luân, đặc biệt là đôi mắt rất sáng, mái tóc sợi nào cũng trong suốt, cả người như đang sáng lên.
Đó chính là Sở Phong, hắn trở thành song Hằng Vương, đang an tĩnh mà cảm nhận sự biến hóa của bản thân, khi bất động thì như u lan sống ngoài thế gian, tươi mát mà siêu nhiên, không minh mà linh tú.
Nhưng lúc này, khi hắn nắm tay lại thì lập tức như chân long sống lại!
Oanh!
Trong phút chốc, giống như một tiên lôi nổ tung, đi kèm với sương trắng đáng sợ, làm không gian cũng vặn vẹo, sụp đổ.
Xung quanh hắn, Trật Tự Thần Liên kết lại thành mảnh, chi chít như tia chớp hừng hực đang đan chéo, cực kỳ đáng sợ.
Vào thời khắc này, dãy núi đang nổ vang, khắp núi non cũng chấn động theo, núi hoang rừng rậm vô ngần như muốn nổ tung theo, trong nhất thời đất rung núi chuyển.
Huyết khí của Sở Phong mênh mông cuồn cuộn, che đậy trời đất, đè ép cả núi non, khiến các loại hung cầm mãnh thú đều rùng mình, rất nhiều con đều là Thần cấp, nhưng đều nơm nớp lo sợ, bị áp chế đến mức nằm trên mặt đất mà run lên bần bật.
Đây là vì Đạo Quả song Hằng Vương!
Lúc này Sở Phong mới hơi nắm chặt tay lại, bản thân chưa động, vẫn đứng trên vách núi cao mà đã khiến cả mảnh đất hoang nổ vang, vùng núi có lá cây bay múa, không ngừng rơi xuống, thú hoang sợ hãi dập đầu, loài chim rơi xuống đất rên rỉ, như đang cúng bái vạn linh chi chủ!
Lúc này, nếu Sở Phong thật sự đánh ra một quyền thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hiện tại, hắn có tự tin quét ngang chư địch, cho dù đối mặt với những Thiên Tôn lâu đời của các giáo và danh túc thế gian thì hắn vẫn dám một mình đánh qua, bị chúng địch vây công thì thế nào? Không sợ gì cả!
Còn người cùng thế hệ thì hắn có thể đứng sừng sững trên trời cao nhìn xuống, rong chơi thế gian!
Sở Phong vươn đôi tay của mình ra rồi nhìn lại, tuy rằng chung quy vẫn không đánh ra quyền ấn, nhưng hắn lại biết rốt cuộc mình mạnh như thế nào.
Có vài lần hắn muốn bùng nổ toàn diện, khống chế Đạo Quả song Hằng Vương, để chúng va chạm với nhau, thử đánh vỡ hàng rào rất khó có thể lay động trong truyền thuyết, từ đó thu hoạch Đạo Quả đại năng.
Nhưng cuối cùng Sở Phong lại buông đôi tay xuống, không làm như vậy.
Thiên Tôn khó tiến, cấp đại năng càng khó phá, đều cần dùng năm tháng để khắc phục, đây là chuyện mà thiên hạ đều biết!
Nhưng Sở Phong cảm thấy, hắn muốn tiến vào lĩnh vực Thiên Tôn thì hiện tại đã có thể xé rách! Không cần dùng năm tháng dài lâu để đi lắng đọng lại, dùng thời gian để từ từcố gắng.
Hắn tự tin sẽ không tốn quá lâu thì mình có thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh trong Thiên Tôn, vì chí cường giả của một lĩnh vực chỉ là một mục tiêu nhỏ của hắn!
Hắn không muốn lập tức lợi dụng Tiểu Âm Phủ và Đạo Quả dương gian va chạm nhau, từ đó bùng nổ, giao hòa, đẩy mạnh hắn lên lĩnh vực Thiên Tôn, hắn muốn để lại cơ hội này cho giai đoạn gian nan nhất sau đó, có lẽ là khi tấn chức đại năng, thậm chí là cấp bậc càng cao không thể leo lên thì có thể dùng đến phương pháp này.
Mà hiện tại, nếu muốn trở thành Thiên Tôn, hắn còn có đường ra khác, tìm được “Kim quang đại đạo” là được!
Nếu trong tay hắn đã có thổ nhưỡng hiếm có mà Thái Võ dùng để đào tạo “Xích Liên”, hiện tại lại đi tìm kẻ địch tiếp theo để cướp sạch, sau đó tìm được số lượng dị thổ đồng cấp, từ đó trồng ra hạt giống thần dị trong tay.
Tìm kẻ địch “Thu đất”, hắn không có chút cảm giác tội lỗi nào, không có chút gánh nặng nào, ngược lại còn mang theo vui sướng và cảm giác thu hoạch, đây là “Kim quang đại đạo” trước mắt, có thể đột phá tiến vào lĩnh vực Thiên Tôn trong khoảng thời gian ngắn!
“Đám kẻ địch kia, các ngươi đều nợ ta, các ngươi biết không? Sở Bất Bại đã tới, đều giao địa tô ra cho ta!”
Sở Phong lẩm bẩm, mặc kệ là kẻ địch thật hay là kẻ nhất định phải đối địch, hoặc là những sinh vật thế giới hắc ám vì tiền thưởng mà muốn săn bắt hắn, đều trở thành mục tiêu của hắn.
“Cái gì mà yêu ma quỷ quái, cái gì mà đại năng, quỷ dị màu xám và cấm địa máu đen, đều đi tìm đường chết cho ta, đều nổ tung!”
Sở Phong thả người nhảy, hư không gần đó sụp đổ, hắn bước lên trời cao của núi rừng vô tận, nhìn xuống mặt đất mênh mông.
“Nếu có một ngày, ta có được Đạo Quả song Đại Vũ thì không biết sẽ mạnh đến mức nào, có thể trực tiếp chụp chết Võ Phong Tử không?” Sở Phong lẩm bẩm, hắn luôn có một tâm nguyện, đó là muốn tự tay đánh chết con quái vật hung ác Võ Phong Tử kia.