Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau một hồi nghiên cứu, Sở Phong đã có tính toán!
“Hắc Đô này đã tàn hơn phân nửa, trở thành một mảnh phế tích, sở dĩ nó có tên tuổi lớn như vậy là nhờ thế lực hắc ám tụ tập tại đây.”
Nơi đây không phải hang ổ chân chính của các tổ chức ngầm, chỉ có thể xem như cửa sổ mà những tập đoàn hắc ám mở ra cho bên ngoài, phụ trách bàn bạc, thương lượng nghiệp vụ cần dùng, vì thế không có khả năng có sinh linh cao hơn đại năng tọa trấn, bởi vì quá lãng phí!
Ngoài ra, ai dám đến gây chuyện với những tổ chức hắc ám đó chứ? Bọn người này chuyên đi giết người, đi săn bắt, làm khắp nơi đều kiêng kị và sợ hãi.
Nhưng Sở Phong không để bụng, chúng muốn giết hắn, muốn lấy cái đầu treo trên cổ hắn để nhận treo thưởng kếch xù, hắn còn có gì mà e dè kiêng nể chứ!
Hắn bắt đầu sắp xếp, nếu thành trì hoang toàn nửa phần này khuyết thiếu Tràng Vực, vậy hắn không ngại giúp những tổ chức hắc ám đó “Xây dựng” một phen!
Sở Phong lặng lẽ bố trí chung quanh cả tòa thành trì, cũng may, quy mô của nó không xem như to lớn lắm, sau khi trở thành nửa phế tích thì địa vực cũng hữu hạn.
Nhưng hắn nhiều ít cũng có chút đau mình, bởi vì thần từ tiêu hai cũng không phải ít, cũng may, hắn đã cướp sạch hang ổ của Thái Võ nên có được không ít thứ tốt.
Nếu không cứ như trước kia thì thật sự không thể tạo ra kiệt tác lớn như vậy.
“Chỉ tính đến chuyện nhất hệ Võ Phong Tử có cứ điểm ở chỗ này, một tổ chức mà bọn họ thống ngự có rất nhiều nhân mã tại đây thì ta cũng không thèm để ý mà chơi lớn một lần!”
Không ai biết Sở Phong đã im hơi lặng tiếng bắt đầu sắp xếp chung quanh thành trì, chôn xuống số lượng lớn thần từ, đang xây dựng một “Tràng Vực vận chuyển” cỡ lớn.
“Nếu không phải vì bắt sống và tránh giết người vô tội lung tung thì hiện tại ta đã đánh chết các ngươi!” Hai mắt Sở Phong lập loè tia sắc lạnh thăm thẳm.
Đương nhiên, hắn vẫn có chút kiêng kị, chủ yếu là sợ hai đại năng dưới lồng đất có chuẩn bị ở sau, quay ngược lại khống chế hắn.
Cho nên, để chắc ăn, hắn cẩn thận bố trí, lần này hắn muốn “Đánh cắp” cả tòa thành trì!
“Sở gia ta muốn dọn thành mà đi!”
Hai ngày này trong thành thật sự rất náo nhiệt, nhận được số lượng lớn nghiệp vụ, rất nhiều thế lực lớn trên dương gian đều tìm tới cửa, muốn bọn họ tìm ra một người.
Thật ra, mấu chốt trung tâm của tất cả những nghiệp vụ đó đều chỉ hướng tới một mục tiêu - Sở Phong.
“Sở Phong đến từ Tiểu Âm Phủ này thật thú vị, quả thực là Thần Tài, đưa tài tới cho chúng ta, ha ha!”
Ở một mảnh phế tích trong thành, có một vài cung điện còn lành lặn đang đứng sừng sững, truyền ra tiếng cười to.
Chỉ cần tìm được Sở Phong, phát tin tức này ra thì bọn họ có thể nhận được treo thưởng giá trên trời, hơn nữa là lãnh nhiều lần, bởi vì nhiều thế lực lớn đều đã liên hệ bọn họ.
“Là rất thú vị, Sở Phong này thật là thịt Thiên Tiên, ai cũng muốn cắn một ngụm, chúng ta giao ra như vậy thì hơi có hại.” Có người mở miệng.
Trong phế tích tang hoang đó, cung điện đứng sừng sững chưa ngã thật sự có khí thế hùng mạnh, phong cách tang thương, lộ ra khí tức và áp lực khiến người ta giật mình.
Đây là một đám thợ săn hắc ám, có không ít Thiên Tôn, tổng thể rất mạnh.
Những thế lực hắc ám đó thường giao tiếp với nhau, hôm nay tụ họp lại, đang trao đổi về chuyện của Sở Phong, bởi vì bọn họ đều nhận được “Nghiệp vụ” có liên quan.
“Nhất mạch Tây Thiên ta nguyện ý mua đứt nghiệp vụ này, nếu các vị bắt được Sở Phong có thể giao cho chúng ta, giá cả đảm bảo khiến mọi người vừa lòng.”
Đây là một bà lão khoác vài bố bọc xác màu đen, cả người là một mảnh mơ hồ, âm khí dày đặc, nhìn không rõ, thật khiến người ta kính sợ không thôi.
tổ chức Tây Thiên rất cổ xưa cũng rất cường đại, nổi danh nhất chính là nắm giữ kỳ ảo đứng thứ mười trong mười đại kỳ ảo mạnh nhất từ xưa đến nay - Địa Ngục Quy Lai.
Nếu Sở Phong ở hiện trường thì chắc chắn sẽ giật mình, bởi vì, hắn từng tiếp xúc tổ chức này ở thác nước Thông Thiên, bọn họ bán canh Mạnh bà, còn nắm giữ lò Thời Gian.
Cái lò kia quá tà môn, ai có được đều gặp điềm xấu, cuối cùng kết cục thê thảm, cho dù là tổ chức Tây Thiên cũng chịu không nổi, muốn xử lý nó.
Trên thực tế, năm đó Lê Đạt cũng từng có được cái lò này, bị cho rằng chết bất đắc kỳ tử cũng vì có liên quan đến nó.
Lúc trước, câu “Thiên khó táng giả, vùi lấp vào mảnh đất Tứ Cực, phạt âm dương nhị sài...” mà Sở Phong nghe thấy cũng đến từ lò Thời Gian, làm hắn sởn tóc gáy.
Nhưng thế gian hiếm có người biết tổ chức Tây Thiên cũng nhận nghiệp vụ hắc ám săn bắt, hành tẩu trong thế giới ngầm nên bọn họ không công khai lai lịch của bản thân với bên ngoài.
Chỉ có đồng hành hoặc nhiều hoặc ít suy đoán ra xuất thân của bọn họ.
“À, tuy tổ chức Tây Thiên mạnh, nhưng cũng khó có thể độc chiếm thứ cao cấp này? Ha hả!” Có người cười nhạt, nói ra lời như vậy.
Hiển nhiên, thông tin của những tổ chức hắc ám đó quá nhạy bén, đều biết Thái Võ đã từng đích thân tới Tiểu Âm Phủ là vì nguyên nhân vì, là do một chí bảo vô thượng!
Hiện tại, Sở Phong của Tiểu Âm Phủ tới báo thù, rất khó nói hắn có được vật quý vô địch kia hay không.
Nhưng bọn họ cũng hiểu, có khả năng thứ cao cấp kia đã rơi vào đại uyên Tiểu Âm Phủ, không ai lấy lên được cả!
Nhưng mọi người cũng cho rằng, Sở Phong có tạo hóa, trên người có thứ tốt, mới ở tuổi này mà đã giết được Thiên Tôn thì tuyệt đối có bí mật của mình.
“Thế nào, tổ chức Hắc Kỳ Lân cho rằng trên người hắn có vật cao cấp, muốn cắm một tay vào?” Người của tổ chức Tây Thiên hỏi.
“Đúng vậy, cho dù hắn giết được Thiên Tôn, trở thành Hằng Vương, nhưng đối mặt với đại năng cũng chỉ có một chữ chết, đối với tổ chức như chúng ta mà nói, nhà ai không thể tùy tiện điều động hai ba đại năng? Vì vậy, hắn chỉ là cá nằm trên thớt, bóp chết hắn cũng rất dễ dàng, nếu trên người hắn có chí bảo thì ai bỏ qua hả? Ha hả!”
Người của tổ chức hẮC KỲ LÂN nở nụ cười, coi Sở Phong như cá nằm trên thớt, thật sự không để trong lòng, dù sao tổ chức của bọn họ càng mạnh hơn tổ chức Tây Thiên, thủ lĩnh đời thứ nhất của tổ chức là vị thuỷ tổ Hắc Kỳ Lân kia vẫn còn sống!
Tất cả mọi người đều có suy nghĩ, tìm được Sở Phong rồi thì nuốt lấy chí bảo, sau đó lại ném cho những cố chủ đó, có thể nói là một dây chuyền tiền lời.