Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắc Đô vững vàng dừng lại trên một mảnh đất cằn đầy sỏi đá, đất chết mênh mông, không thấy dân cư.
Đây là một mảnh đất cằn cỏi, hoàn toàn không khác biệt gì với hoàn cảnh ban đầu của Hắc Đô, nằm trong Ám Châu, thổ chất tương đồng, huống chi cũng không truyền tống đi được bao nhiêu vạn dặm.
Điều này cũng dẫn tới sau khi ổn định trở lại, các loại thần quang biến mất, rất nhiều sinh linh trong Hắc Đô cũng chưa kịp phản ứng, còn nghĩ lầm chỉ là chấn động, vẫn còn ở chỗ cụ.
Trên thực tế, rất hiếm người sẽ nghĩ đến chuyện mang theo một tòa thành trì đi ngang qua càn khôn, thật sự thái quá.
“Tình huống gì thế này?” Một Thần Vương trẻ tuổi hỏi đầy mặt nghi kỵ, sao Hắc Đô lại xảy ra động đất?
Rất nhiều người đều kinh nghi bất định, chẳng lẽ có người tiến công nơi đây? Không giống, có lẽ là đại năng tu hành bên dưới lồng đất gây ra.
Chín phần mười số người đều không nghĩ đến cả thành trì bị chuyển đi, ai mà lại điên cuồng đánh cắp một thành chứ!?
Chỉ có số vài người cẩn thận, nhìn ra mảnh đất thiếu thốn sinh cơ ở phương xa thì rất hoài nghi, cho dù cũng là đất chết không biên giới, nhưng vẫn có chút bất đồng.
Trái tim của một ít người đang quay cuồng, quả thực... Hù chết người, thành trì bị người ta rút đi, rời khỏi vị trí cũ?
Là ai, quá khủng bố, phải có đại thần thông mạnh đến mức nào mà dám nhằm vào các thế lực hắc ám, lại có sức mạnh làm Thiên Tôn cũng phản ứng không kịp, bị giam giữ tại đây.
Còn các sát thủ hắc ám trẻ tuổi, môn đồ tổ chức săn bắn, chín mươi chín phần trăm cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, đều không phản ứng kịp.
“Hồ tiền bối, mọi chuyện đã bàn xong rồi, những điều kiện đó không thành vấn đề, xin hãy mau chóng tìm được Sở Phong.” Trong một tòa cung điện, một người trẻ tuổi ngân bào nói.
Đây là bộ phận tổ chức Tây Thiên mở ra buôn bán với bên ngoài. Không ít đại biểu tới từ ngoại giới phụ trách đàm phán với các nhân vật thần bí của tổ chức săn giết hắc ám có mặt ở đây, nhưng số người nhận ra chân tướng rất ít ỏi, có người còn tương đối bình tĩnh.
Theo bọn họ thấy, Hắc Đô là bề mặt của thế giới ngầm, là cửa sổ mở ra với bên ngoài, ai dám tới nơi này giương oai? Vừa rồi động đất chỉ là vấn đề nội bộ, hơn phân nửa là đại năng dưới mặt đất khí huyết dâng trào gây nên mà thôi.
Điều này cũng chứng minh thêm một bước rằng Hắc Đô rất khủng bố!
Một lão giả đáp lại: “Chúng ta rất coi trọng ủy thác của Hồn Quang Động, à, Thiên Tôn của tổ chức Tây Thiên chúng ta đang trao đổi chuyện này với các thế lực ngầm khác trong chủ điện nơi đây, chờ tin tức tốt đi.”
“Vậy thì tốt, cáo từ!” người trẻ tuổi mặc ngân bào kia mang theo nụ cười vừa lòng mà đứng dậy, muốn rời đi.
“Vâng, sau khi khách quý trở về, xin hãy chuyển lời với Phượng Vương, mau chóng đưa Tráng Hồn Thảo tới thì chúng ta sẽ nhanh chóng bắt giữ được Sở Phong.” Chuẩn Thiên Tôn của tổ chức Tây Thiên nói.
Mặc dù “Động đất”, nhưng vẫn phải làm ăn mua bán, bọn họ cũng là một trong những người còn chưa ý thức được nơi đây có biến.
Trong một tòa cung điện khác, rất nhiều người cũng đang xoa tay hầm hè, chiến khí mênh mông, thề muốn giết chết Sở Phong.
Đây là người của Võ Hoàng Điện thế giới ngầm, đều là hậu bối môn đồ của nhất hệ Võ Phong Tử.
“Phải giết Sở Phong, chỉ là một quỷ vật Tiểu Âm Phủ mà dám ngông cuồng như vậy, tới cửa giết chết Thái Võ sư thúc, coi nhất hệ Võ Hoàng chúng ta là cái gì? Muốn dẫm lên chúng ta để leo lên à, tìm đường chết!” Có người khó chịu.
Một Chuẩn Thiên Tôn quát lớn: “Câm miệng, ngươi muốn tự mình đi giết hắn sao? Không đủ tư cách, chúng ta chỉ phụ trách thu thập tin tức, sẽ có Thiên Tôn ra tay, có đại năng tiền bối đi săn giết!”
Nếu đối phó với người khác thì đám đệ tử môn đồ bọn đi một chuyến là đủ rồi, nhưng gặp gỡ một thiếu niên Hằng Vương bá đạo dám một mình đi tới cửa giết nhất hệ Thiên Tôn bọn họ thì ai dám coi khinh?
Tuy rằng phẫn nộ, ở lập trường đối địch với nhau, nhưng trong lòng bọn họ biết thiếu niên này khó lường, mới tuổi tác đó mà đã có thực lực này thì xưa nay hiếm có!
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là cánh cửa sổ mở ra với bên ngoài, không phải là thành viên tổ săn giết thâm niên, thu thập tin tức là chủ, phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu.” Một Chuẩn Thiên Tôn khác mở miệng.
Người phụ trách của bọn họ và người phụ trách của các tổ chức khác đang trao đổi ở chủ điện, kế tiếp sẽ có một đại sự bùng nổ, liên thủ càn quét thiên hạ, tìm ra Sở Phong kia.
“Nhưng thật sự có chút nghẹn khuất, nhất mạch Võ Hoàng chúng ta uy chấn thiên cổ, lại bị một thiếu niên đánh chết Thiên Tôn, quá nén giận, khinh người quá đáng!” Có một Thần Vương mở miệng.
Tính ra thì tuổi tác của gã không phải quá lớn, trong độ tuổi tinh lực mênh mông, hỏa khí tràn đầy, gã đầy căm hận mà nói: “Nhất hệ Võ Hoàng không thể nhục, nhất định phải tru hắn!”
Gã lộ ra vẻ mặt hung ác, cũng không nghĩ lại Thái Võ Thiên Tôn từng làm gì Sở Phong, gã chỉ suy xét Võ Phong Tử là một trong những ngọn nguồn hắc ám, đáng lẽ không ai dám chọc bọn họ mới đúng.
“Yên tâm, hắn không phải vô địch cùng cấp bậc tuyệt đối, Võ Hoàng Điện chúng ta luôn bao trùm trên dương gian, ai dám khinh thường chúng ta, dù là người cùng thế hệ cũng có người đánh chết được hắn!” Một Chuẩn Thiên Tôn nói, nhưng trong lòng lại không nắm chắc.
Nhưng hiện tại khí thế không thể yếu đi, phải tạo niềm tin cho thế hệ trẻ tuổi, há có thể bị một quỷ vật Tiểu Âm Phủ áp chế, vì vậy hắn rất cường thế cổ vũ mọi người như vậy.
Một lão giả khác gật đầu, nói: “Đúng vậy, nói không chừng huyết mạch Võ Hoàng đã xuất hiện, nếu vị kia thật sự ra tới thì tuyệt đối đứng đầu dương gian, cùng thế hệ không ai là đối thủ!”
Bên ngoài cung điện này có người cười to: “Ha ha, nhất mạch Võ Hoàng có người như vậy sao, con trai Võ Hoàng sắp xuất thế? Thực sự thú vị đấy, nhưng ta sợ các ngươi không kịp, trong truyền nhân Nam Đà thuỷ tổ, có người sớm đã bước lên đỉnh cao nhất của cùng cảnh giới, đã xuất thế, có lẽ lúc này khi các ngươi đang bàn tán thì vị kia đã bắt giữ Sở Phong, biến hắn trở thành tù nhân!”
Nam Đà và Võ Phong Tử không phải người một đường, đối lập với nhau, tất nhiên đệ tử môn đồ dưới tay cũng đối chọi gay gắt, lúc này người của tổ chức đó còn lên tiếng chế nhạo.
“A, thật thú vị, tên nào tên nấy rất có khí phách, đều coi ta như đá kê chân.” Tất nhiên Sở Phong đã tới, tiến vào Hắc Đô, thính giác lỗ tai hắn kinh người, cho dù trong các tòa cung điện có Tràng Vực phong tỏa, nhưng tiếng nói chuyện vẫn bị hắn nghe được đại khái.