Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2973 - Chương 2974: Nhân Hoàng (3)

Thánh Khư Chương 2974: Nhân Hoàng (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ta là đồ tôn của Võ Hoàng, cận cổ tới nay luôn hành tẩu trong thế giới hắc ám, tự tay đánh gục rất nhiều cường giả, huỷ diệt một rồi lại một thế hệ thiên tài anh kiệt, cuối cùng... Lại chết trong tay một thiếu niên, ta không cam lòng!”

Tàn niệm của nàng ta đang dao động, đang rống giận, đang khuếch tán, nhưng cũng không thể thay đổi cái gì, khi quyền quang lộng lẫy gào thét lao qua, thiên địa yên tĩnh, tất cả đều biến mất, hình thần của nàng đều bị tiêu diệt!

Đồng thời, đạo tràng Thiên Tôn, cứ điểm sát thủ này cũng đang tan rã, những ngọn núi màu đen sụp đổ từng mảnh, hóa thành bột mịn.

Một ít đệ tử môn đồ của Tuyền Chiếu Thiên Tôn vẫn không ở đây, họ đứng ở cuối chân trời thấy được cảnh tượng này, cả người rét run, run lên bần bật, cả đời cũng khó xóa tan được bóng ma lúc này trong lòng, mai sau mỗi khi nghĩ lại đều run rẩy.

“Sở Phong Tử!” Có môn đồ run giọng mà nói.

Sở Phong như cảm ứng được cái gì, nhìn về một hướng, cười lộ ra hàm răng tuyết trắng và nói: “Đặt ngang hàng ta và Võ Phong Tử sao, vậy ta là Sở Hoàng?”

Ở cuối chân trời, những đệ tử môn đồ kia bị dọa mặt không có chút máu, như muốn ngã xuống trời cao, cả người đều cứng đờ, giống như bị hung thú tiền sử theo dõi, thân thể khó có thể nhúc nhích.

Phải biết rằng, bọn họ đều là tiến hóa giả Thần cấp, giờ phút này lại khó coi đến thế.

“Hình như Sở Hoàng không vang dội bằng danh hiệu Võ Hoàng, không bằng gọi là Nhân Hoàng đi, nhớ kỹ, kêu ta là Nhân Hoàng!” Hàm răng tuyết trắng của Sở Phong chớp động ánh sáng xán lạn dưới ánh mặt trời, hắn nhìn về phía chân trời.

Giờ khắc này, cả người hắn phấn chấn bồng bột giống như ánh bình minh, nhưng lại càng làm những người đó sợ hãi, tất cả bị kinh hách ngã xuống không trung.

Trên thực tế, khi Sở Phong mở miệng, hắn còn đang hành động, nhanh chóng bố trí một tòa Tràng Vực, cả người hoàn toàn đi vào trong đó, hắn tung ra sáu quyền xong thì không ra tay nữa, mà đang muốn lập tức rời đi!

Khi hắn bước vào rồi biến mất thì cánh cửa không gian kiên cố bất diệt dưới mặt đất đã bộc phát ra hào quang xé rách thiên địa, đại năng vượt giới mà lao đến!

Sư phó của Tuyền Chiếu xuất hiện, buông xuống nơi đây!

Đáng tiếc tất cả đều muộn, Sở Phong làm xong mọi chuyện thì phất áo bỏ đi.

“Ngươi không chạy thoát đâu!”

Nữ đại năng tóc bạc phong tư yểu điệu, mà hai mắt lại lạnh lẽo như hàn đàm, váy đen phất phới, bà ta đứng lơ lửng trên không trung, xuất hiện trên mặt đất, cuối cùng bỗng phóng về hướng phương xa, tốc độ quá nhanh!

“Chẳng lẽ thời đại thiếu niên đồ đại năng sắp tới rồi?!” Nơi xa, danh nhớ Từ Khiêm theo bản năng lẩm bẩm, cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Còn ngoại giới, khi mọi người nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp ở nơi đây, nghe được lời nói của hắn thì tất cả đều mất tiếng, sau đó là một mảnh sôi trào.

“Con mẹ nó, Thiên Đế tại thượng! Ta nhìn thấy gì? Một thiếu niên thôi mà đã dễ dàng làm được, sáu quyền, không, thật ra chỉ dùng bốn năm quyền là đã đánh nát một Thiên Tôn hùng mạnh có hi vọng trở thành đại năng, thật sự là bộc lộ tài năng, bá đạo tuyệt luân, quyền trấn càn khôn, sinh con phải như thế!” Một cường giả trung niên kích động không thôi, cảm thấy tâm thần cũng đang rung động, liên tục kinh ngạc cảm thán.

Có người bĩu môi nói: “Sinh con phải như thế? Ngươi cầu nguyện tuyệt đối đừng bị hắn nghe thấy, bằng không bảo đảm bị đánh chết, bản thân ngươi chỉ là một Thần Vương, còn muốn chọc vào hắn, dám đánh giá đại ma đầu này như vậy sao?!”

“Ta chỉ so sánh mà thôi.” Người trung niên ngượng ngùng nói.

“Ta nghe thấy đấy, lấy đồ tốt tới đây, bằng không ta bảo đảm hắn đánh chết ngươi!” Long Đại Vũ đi đường nhỏ đến đây chụp đôi cánh rồng, lớn tiếng kêu lên, gần đây nó sống lại sức mạnh rất lớn nên tự tin bành trướng, lại bắt đầu chạy ra gây chuyện.

Quái long gặp được hai người như vậy cũng không phải chuyện bất ngờ gì, bởi vì giờ phút này rất nhiều người trong thiên hạ đều đang bàn tán về Sở Phong.

Vèo! Vèo!

Hai tiếng thôi mà hai người kia đã trực tiếp không còn tăm hơi.

“Đừng chạy!” Quái long kêu lên ở phía sau.

Thông qua phát sóng trực tiếp của Từ Khiêm mà chính mắt chứng kiến trận chiến này không chỉ là bọn họ, vô số người khắp nơi đều quan sát trận đại chiến ngắn ngủi mà kinh người này, rất nhiều người đều cảm thấy huyết mạch sôi sục theo.

“Sở Hoàng quá mạnh, hắn mới bao lớn mà đã có chiến lực đỉnh cao này, đồ Thiên Tôn như giết gà, thật sự là nhất đại... Sát phôi (1).” Một ít tiến hóa giả niên thiếu vừa kinh ngạc cảm thán, lại vừa cảm thấy bài xích, tâm tình có chút phức tạp.

(1) 杀胚 – Phương ngôn, ý là đồ đáng chết, chết tiệt.

“Trong một ngày đã một mình huỷ diệt Hắc Đô, lại xông vào đạo tràng của đồ tôn Võ Hoàng rồi giết sạch sẽ, một tay che trời, thật sự là nhất đại ma vương!”

Trong những người cùng thế hệ có không ít kẻ đều cảm thấy chấn động mãnh liệt, cũng không biết nên đánh giá như thế nào, hâm mộ rồi lại kính sợ, cảm giác đời này mình cũng rất khó đuổi theo.

“Cái gì mà Sở Hoàng, thứ như hắn cũng dám ngang hàng với Võ Hoàng, cũng dám tự nói ra danh hiệu này, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết!”

Tất nhiên cũng có người khó chịu không phục, họ đều là bên đối địch, lúc này bị tổn hao nghiêm trọng, rất nhiều người trong thế giới ngầm đều muốn giết Sở Phong.

“Qúa kiêu ngạo bá đạo, Sở Phong này chắc chắn phải chết, cứ tiếp tục như vậy thì hắn không sống quá ba ngày! Ta không tin Võ Hoàng, Nam Đà sẽ chịu để hắn tồn tại, cho dù là Lê Đạt năm đó bởi vì muốn đẩy ngang thiên hạ, ảnh hưởng đến ích lợi của các bên nên cũng bị người ta giết chết, hắn chỉ là một thiếu niên đến từ Tiểu Âm Phủ, không có nội tình, không có sư môn, dựa vào cái gì mà dám ngông cuồng? Rất nhanh sẽ chết thôi!”

Toàn bộ thế giới hắc ám đều tức giận, rất nhiều người dự đoán cách thời điểm Sở Phong bị huỷ diệt đã không xa, dám phô trương như vậy nữa thì chắc chắn sẽ chết không yên lành.

Cùng lúc đó, Mạc gia gia tộc Nhân Vương cũng có người cười lạnh, phát ra tiếng nói nhỏ.

“Nhân Hoàng? Hắn thật biết tự phong! Ai cho hắn lá gan, ai cho hắn dũng khí, ai cho hắn khí phách? Mấy nhà chúng ta cũng không dám mơ ước danh hiệu này, vẫn luôn để lại đó. Hắn chỉ là một sinh linh đến từ âm phủ mà dám tự đại như vậy, tìm đường chết à, các thuỷ tổ chúng ta cũng khống chế không được xưng hô kia, hắn có tài đức gì? Nếu một ngày nào đó gia tộc Nhân Hoàng sống lại, trở về từ trên trời thì không ai bảo vệ được hắn!”

Bình Luận (0)
Comment