Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dù nhìn thế nào thì Lê Đạt cũng như gần đất xa trời, đâu còn phong tư vô thượng rống một tiếng đã làm chư thiên dao động, đại đạo run rẩy?!
Hiện tại, ông ta chỉ là một lão nhân tuổi xế chiều huyết khí khô kiệt, sắp hủ bại diệt vong.
Trước sau đối lập cứ làm mọi người cảm thấy nhân vật này thật sự bi thương, anh kiệt vô địch ngày xưa, hiện tại như lá vàng điêu tàn, làm người ta khó có thể tin.
Đáng tiếc, phong thái tuyệt thế năm đó, bá chủ vô song nâng quyền có thể đánh chết tất cả kẻ địch lại lưu lạc đến mức này, làm người ta tiếc hận, làm người ta than thở.
Quả nhiên là, anh hùng xế bóng... là đáng buồn nhất.
Nhất đại thiên kiêu, chí cao vô thượng, rực sáng như nắng gắt, rạng rỡ muôn đời chân chính của ngày xưa, mà nay lại kết thúc thê lương như thế, rốt cuộc trên người ông ta đã xảy ra chuyện gì, đây là điều mà tất cả mọi người muốn biết.
Ông ta như đang đi thương, như đang nói nhỏ, phát ra tiếng nức nở, rốt cục đã trải qua cái gì mà làm sinh linh cả đời bất bại rơi vào bước đường này?!
“Đại quân đi theo hắn đều không còn nữa, trở thành bụi bặm, tan thành hoàng thổ, chỉ còn lại một mình hắn!” Trên một danh sơn có người nhìn ra xa mà khẽ nói.
“Đáng tiếc, hắn khí thôn thiên hạ, làm vạn đạo đều phát run vì hắn, nhưng cuối cùng lại trở nên như thế, từ từ già đi, sắp hủ bại.”
Nhìn thấy kết cục của nhân vật này, dù cho là một ít lão quái vật vượt qua vạn thế kiếp đều cảm thấy tâm tình phức tạp, một ngày nào đó, bọn họ có càng thê thảm hay không?
Hàn Châu tiếp giáp với Âm Châu, hai mắt Sở Phong nhấp nháy, hoả nhãn kim tinh siêu cấp bắn nhanh ra phù văn hoàng kim đáng sợ, nhìn chằm chằm đến Âm Châu, Lê Đạt tái hiện?!
Năm đó ông ta đã chết như thế nào, sao lại xuất hiện?!
Sở Phong cho rằng, trên người ông ta cất giấu bí mật kinh thiên, cho dù là phong tư vô địch năm đó hay là sự quỷ dị khi đột nhiên tử vong, đều rất tác động lòng người.
Có thể làm loại bá chủ bất bại này đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, tuyệt đối có liên quan đến xung đột trình độ tối cao, có tiến hóa giả vô thượng nhúng tay hãm hại.
Thật đáng buồn cho Lê Tam Long, bị người ta gọi là Đại Hắc Thủ, nhưng kết quả bản thân lại chết dưới Đại Hắc Thủ (Thủ đoạn độc ác hại người).
Lúc này, sau một thời gian trầm mặc ngắn ngủi, ngoại giới hoàn toàn bùng nổ sóng gió tận trời, giáo chủ các nơi, rất nhiều lão quái vật không xuất thế cũng cảm thấy nỗi lòng hỗn độn.
Một ít người nhìn thấy Lê Đạt, nghĩ tới lực công kích chí cường, uy thế vô song ngày xưa của ông ta.
“Hắn có thật sự suy bại, còn có thể tiến hành trận chiến cuối cùng, phát động một trận quyết chiến hay không?”
Có người suy đoán, ông ta trăm cay ngàn đắng trở về có thể là vì trả thù!
Có lẽ... Sẽ có một trận sát kiếp vô lượng!
Ai hại chết ông ta? Tất nhiên trong lòng ông ta biết hiểu, hơn phân nửa dương gian sắp đại loạn!
Đồng thời, rất nhiều người còn ý thức được, có khả năng trận đại kiếp nạn này còn đáng sợ hơn tưởng tượng gấp mười lần gấp trăm lần, ông ta đang ở nơi nào? Là Âm Châu!
Truyền thuyết trở thành hiện thực, có lẽ Đại Âm Phủ sắp xuất hiện!
Từ xưa đã có lời đồn, Âm Châu là cánh cổng của Đại Âm Phủ, mà Lê Đạt tồn tại xuất thế từ nơi đó, là lao về từ Đại Âm Phủ sao?!
“Tai nạn khủng khiếp nhất lịch sử sắp bùng nổ!”
Có lão quái vật tiền sử suy nghĩ cẩn thận tất cả thì phát ra câu nói run rẩy, cảm thấy không biết làm sao, có lẽ sắp xuất hiện đại họa vong tộc diệt chủng.
Xưa nay chưa từng có chuyện này, có lẽ cánh cổng Đại Âm Phủ đã mở ra!
“Đương!”
Tiếng chuông lớn chấn hồn, như sấm sét giáng xuống dương gian.
Âm khí như biển cả, che khuất cả bầu trời.
Phía sau bóng dáng khô gầy cầm chiến kỳ ba con rồng trong tay lại có một cái khe kim sắc hiện ra, như cánh cổng đúc thành từ hoàng kim, lại như nham thạch vỡ ra.
Cho dù chỉ là một khe hở, nhưng lại tuôn ra âm khí ngập trời, hình thành tấm màn che trời!
Rất nhiều người ngồi không yên, cánh cổng cổ xưa của Đại Âm Phủ bị Lê Đạt mở ra?!
“Ngươi dám!” Giờ khắc này, âm thanh giống như chuông vàng nổ vang vang vọng cả thiên hạ!
Trên vài mảnh đất hắc ám của thế giới ngầm đều có sinh vật mở đồng tử đáng sợ ra, hơn nữa cường thế ra tay!
Vài chùm tia sáng giống như hào quang ban sơ của thời đại khai thiên lập địa, chiếu rọi viễn cổ, thấm nhuần cận cổ, lại gột rửa tương lai, quá lộng lẫy, trở thành vĩnh hằng trong thiên địa.
Vài tia sáng lao đến từ những phương hướng khác nhau đang bao phủ Âm Châu, bao trùm cái khe hoàng kim kia, không cho cánh cổng nối liền với Đại Âm Phủ hoàn toàn mở rộng!
Giờ khắc này, tất cả mọi người chấn động.
Chẳng lẽ cái chết của Lê Đạt thật sự có liên quan đến mấy ngọn nguồn hắc ám của thế giới ngầm?
Những chùm tia sáng kia quá đáng sợ, quả thực như muốn phong ấn cổ kim tương lai!
Sức người lại có thể làm được như thế sao?
Giờ phút này, ở Âm Châu, lão nhân như gần đất xa trời chống đại kỳ kia như đang nức nở, mộ khí và âm khí cùng tồn tại, ông ta bỗng ra tay.
Ầm vang!
Đại kỳ phất phới, như áng mây buông xuống từ trời, bao trùm thiên dã mênh mông, lay động làm nát cả trời cao, chưng khô cả âm hải, náo động thời gian, tất cả đều trở nên bất đồng.
Ông ta chặn những tia sáng chói mắt kia lại, đại kỳ giơ lên ngang trời, ngăn cách tất cả, nơi đó chỉ có ba con rồng hiện lên, đè ép toàn bộ Âm Châu, chèn ép thế gian!
Ngao!
Chân long rít gào, chấn động trên trời dưới đất!
“Lê Đạt, ngươi dám mở Đại Âm Phủ? Hóa núi sông tráng lệ dương gian thành vùng đất lạnh âm lãnh, diễn biến thành địa phủ sao?!” Có người hét lớn, âm thanh chấn động cửu tiêu, truyền khắp tứ hải, đồng thời lại có lôi quang hừng hực, lượn lờ trên trời cao.
Trong Âm Châu truyền đến tiếng cười, nhưng lại như đang khóc, bóng dáng dưới đại kỳ không dao động mà đè ép thiên địa, chống lại chùm tia sáng, khiến vạn pháp không thể xâm nhập cái khe kia.
Tất cả mọi người khắp dương gian kinh sợ, không chỉ chấn động trước trước giằng co cực kỳ khủng bố trên thế gian, mà còn có tình thế trước mắt.
Trải qua năm đó của Lê Đạt cực kỳ phức tạp, không phải muốn tiến công Đại Âm Phủ sao, nhưng hiện tại lại muốn đích thân mở ra cánh cổng hoàng kim cổ xưa kia.
Oanh!
Mấy ngọn nguồn hắc ám, mấy sinh vật của thế giới ngầm lần lượt mở mắt, gợn sóng đại đạo khuếch tán, khắp thiên địa đều đang nổ vang, khủng bố vô biên.
Bọn họ không đứng dậy, nhưng chùm tia sáng phát ra lại càng đáng sợ, trấn áp về hướng Âm Châu.