Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không sao, mặc dù Lê Đạt trở về thì thế nào, thật sự có thể làm gì chúng ta hay sao? Hắn chỉ đáng ngang với sư phó thôi, năm đó hai người chém giết hơn tám trăm chiêu cũng không phân thắng bại mà!”
“Không sai, năm đó Lê Đạt quá vô sỉ, đánh lén sư phó, âm thầm hạ độc thủ, quả thực là bại hoại trong các sinh vật vô địch!” Người nói chuyện ít nhiều gì cũng có chút chột dạ, cảm giác cổ đang ứa hàn khí, nói đến sau cùng đã nhỏ giọng đến không thể nghe thấy, như sợ Lê Đạt nghe được.
Người dám đánh cả sư phó hắn thì tuyệt đối có thể nhẹ nhàng bóp chết hắn, đặc biệt là người kia quá vô lương và hung tàn, một lời không hợp là ném một con ác thú cấp hỗn độn tiền sử hung diễm ngập trời vào ấm sành để hầm, cuối cùng không nhổ ra cả khúc xương!
Truyền thuyết về Đại Hắc Thủ thật sự quá nhiều.
“Năm đó, là sư phó liên hợp với người của thế giới ngầm đánh chết Lê Đạt sao?” Một đệ tử thân truyền âm thầm truyền âm để hỏi.
Hắn cũng không dám trực tiếp mở miệng, sợ bị người ta nghe được, lo lắng nhất chính là sợ bị Lê Đạt cảm ứng được, sinh vật này quá huyền bí, lỡ như chỉ suy nghĩ chỉ nhớ đến hắn là có thể cảm thấy thì thật sự quá dọa người!
“Không biết, có lời đồn là mấy ngọn nguồn hắc ám của thế giới ngầm cài bẫy hại chết hắn, cũng có lời đồn là hắn muốn tấn công Đại Âm Phủ, bị sinh vật vô thượng bên kia giết chết, còn có người nói hắn bị chư thiên vạn đạo nung luyện, gặp trời phạt, cũng có kẻ nói hắn căn bản... Chưa chết!”
“Không có khả năng không chết, năm đó, hồn đăng của Lê Đạt cũng đã tắt, hơn nữa bị giám thị vạn năm, hồn đăng cũng không sáng lại, chứng minh mặc dù có một tia chân linh bỏ chạy, bước lên luân hồi, nhưng cũng chuyển thế thất bại!”
Ngày xưa có quá nhiều lời đồn, hồng nhan của Lê Đạt đột tử, có người nói là người của dương gian làm, cũng có người nói là thông đạo Đại Âm Phủ mở ra một khe hở, có sinh vật đáng sợ buông xuống đánh chết nàng ta.
Cho nên, năm đó Lê Đạt nổi điên, đại động can qua, cũng bởi vậy mất đi chừng mực, sau đó thì chết bất đắc kỳ tử.
Ở Hàn Châu, Sở Phong chấn động, hắn dị biến lần thứ hai đã có được hoả nhãn kim tinh siêu cấp trình độ không thể tưởng tượng, có thể nhìn xuyên qua thiên địa mênh mông, thấy được tình hình ở Âm Châu.
“Đại Âm Phủ sắp liên thông với dương gian sao? Âm phủ chân chính trong truyền thuyết xưa nay sắp xuất hiện?!”
Sở Phong cảm thấy thật không tốt, sởn tóc gáy từng cơn.
Cái gọi là Tiểu Âm Phủ chính là vũ trụ của địa cầu, căn bản không phải âm phủ chân chính, dựa theo cách nói của người trong dương gian thì đó chỉ là một mảnh phế tích, một bãi tha ma mà thôi.
Có lẽ hiện tại âm phủ chân chính sắp xuất hiện!
Còn chiến kỳ ba con rồng kia không phải là ký hiệu của Lê Đạt - đại ca lão cổ sao? Giờ này khắc này, da đầu Sở Phong tê dại, hắn lập tức liên tưởng đến quá nhiều chuyện.
Ngày này, các nơi dương gian đều đang rung động, rất nhiều danh sơn đại xuyên đều đang sáng lên, đang nổ vang, xuất hiện dị động vì chiến kỳ ba con rồng.
Một ít hoá thạch sống, một ít lão quái vật ngủ say cũng không biết bao nhiêu thời đại đều bị bừng tỉnh trong hôm nay, không tự chủ được mà sống lại.
Không nghi ngờ gì nữa, ở Đệ Nhất Sơn cũng xuất hiện dị thường, Cửu Hào tái hiện, nhìn chằm chằm hướng Âm Châu mà thất thần.
Trong nhất thời, thiên hạ chấn động, cường giả chư thiên đều biến sắc!
“Đại ca, ngươi đã trở lại sao?!” Trong một mảnh phế tích, lão cổ chảy nước mắt đầy mặt, khóc lớn thành tiếng, có chút áp lực, cũng có chút kích động khó kiềm chế nổi.
“Đại ca, ngươi bá đạo, ngươi vô địch, nhưng cũng là si tình thất bại, năm đó, ngươi đi quá đột nhiên, giận dữ xung thiên, muốn phạt Đại Âm Phủ, sao lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!?” Lão cổ khó có thể tiêu tan, tới hôm nay mà hắn cũng không biết rốt cục Lê Đạt chết như thế nào.
Nhưng trước sau hắn vẫn tin chắc, Lê Đạt vô địch trên trời dưới đất, không nên chết không rõ ràng như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ tái hiện.
Hắn đợi một đời lại một đời, hôm nay rốt cuộc cũng chờ được rồi.
Nơi cực bắc, chỗ hắc ám nhất, một đôi mắt màu đỏ tươi chợt mở bừng, cuối cùng lại hóa thành đôi mắt kim sắc, gợn sóng đại đạo từng cơn, nhìn chằm chằm về hướng Âm Châu!
Những tên đệ tử của Võ Phong Tử, đám người Tề Thiên Vũ tim đập nhanh, sau đó lại kích động không thôi, sư tôn muốn hoàn toàn xuất quan sao? Tỉnh lại lúc này thì không thể tốt hơn.
Âm Châu, chiến kỳ ba con rồng thu nhỏ lại, sau đó không ngừng rơi xuống, tới cuối cùng thì một bóng dáng khô gầy đã xuất hiện, ông ta chống chiến kỳ, mái tóc xám trắng đầy đầu, thân thể hơi khòm khòm, lung lay sắp đổ, đứng trên mảnh đất Âm Châu.
Ông ta phát ra một tiếng gầm nhẹ, như tiếng nức nở, có chút tang thương, có chút thê lương, nhưng cũng làm người ta cảm thấy rất đè nén áp lực.
Ông ta cầm chiến kỳ ba con rồng trở về, nhưng trạng thái, ý vị của ông ta lại mang đến cho mọi người một cảm giác thê lương đáng buồn.
Lê Đạt!
Lê Tam Long!
Ông ta thật sự tái hiện dương gian sao?
Lúc này, thiên hạ mất đi âm thanh, sinh linh cấp hoá thạch sống từng trải qua biển cả thành đấy bằng, từng xuyên qua đại kiếp nạn diệt thế đều đang khiếp sợ, sao có thể?!
Ở Âm Châu, sương mù lan tràn khắp nơi, một chiến kỳ rách nát dựng đứng, bóng dáng khô gầy kia nhìn có chút yếu ớt, cứ như một trận gió thổi qua cũng có thể làm ông ta ngã xuống.
Ông ta quá đổi tang thương và tiều tụy, mái tóc xám trắng xỏa tung, thân thể đã hơi khòm khòm, gian nan mà chống đại kỳ, tỏa ra một c
ảm giác rất già nua.
Đây là cường giả cái thế năm đó sao?
Ngày xưa, ông ta là một bá chủ, thiên hạ khó ai chống lại được, được gọi là Đại Hắc Thủ tiền sử, Võ Hoàng được coi là vô địch cũng từng bị ông ta đánh vỡ đầu chảy máu.
Mà hiện tại, tình trạng của ông ta lại đầy bi thương và thê thảm, mất đi nhuệ khí năm đó, càng không có phong thái chí cường cùng bá đạo kia nữa.
Giờ phút này, thân thể ông ta đang lay động, không đứng thẳng được, như muốn té ngã trên vùng đất lạnh hắc ám Âm Châu này vào bất cứ lúc nào.
Sức khỏe của ông ta không ổn, đã rất suy bại, đây là cảm giác của mọi người!
Thời gian như dòng nước lũ, trăm ngàn kiếp người như mây khói, thương hải tang điền, nhân thế chìm nổi, bao năm nay ông ta đã gặp phải trắc trở như thế nào?
Thân thể cứu cực đã suy tàn, bất bại nay đã hủ bại, đây là khắc họa lúc này của ông ta!