Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Con rồng này cũng dài chừng một châu, nó xuất hiện như thời đại băng hà trở về, hắc ám và tử vong bao trùm mặt đất, âm hàn đến tận xương.
Đó là khí tức của Đại Âm Phủ!
Tiếp theo, một tiếng rồng ngâm lại vang lên, chấn động cổ kim tương lai. Ngay lập tức, thời gian cũng bị chia cắt thành mảnh nhỏ, bay múa trong càn khôn hỗn loạn, cổ kim cũng điên đảo.
Đó là một chân long màu hoàng kim, bá đạo vô biên, uy thế hoàng giả mênh mông cuồn cuộn, quân lâm thế gian!
Ba con rồng xuất thế, ngẩng đầu sóng vai mà đi, lúc này hiện lên trong dương gian, chân thân khổng lồ đủ để chen đầy cả Âm Châu.
“Là hắn... Thật sự là người kia!”
Đôi môi của nữ đại năng tóc bạc đã tái nhợt, giọng nói phát run, linh hồn cũng rùng mình, nhìn chằm chằm vào ba con chân long khổng lồ che kín cả trời xanh, bả ta bị áp chế đến mức ngã dài xuống mặt đất.
Mà nơi này là Hàn Châu, tuy tiếp giáp Âm Châu, nhưng dù sao cũng còn khoảng cách xa xôi.
Bà ta nhận ra tất cả, đã biết là ai đang trở về!
Chiến kỳ ba con rồng, thế gian chỉ có một người coi đây là ký hiệu, không có ai dám giả mạo, cũng không bắt chước được.
“Lê Đạt... Đại Hắc Thủ Lê Tam Long đã trở lại!” Đại năng tóc bạc Lăng Tuyên như nói mê sảng, cảm thấy băng hàn đến xương, bà ta thật sự khó tin nổi.
Người kia... Không phải đã chết sao? Chư thiên đều biết kia mà!
Ông ta đột nhiên chết trong thời đại tiền sử, bị cho rằng là án treo lớn nhất từ trước tới nay của dương gian, sao lại đột nhiên tái hiện vào hôm nay?
Một con rồng máu chảy đầm đìa, sát khí cuồn cuộn chấn động cửu thiên; một con rồng đen nhánh như vực sâu, như muốn nuốt cả vũ trụ biển sao; một con rồng hoàng kim có quang hoa chiếu rọi cổ kim, hoàng đạo chi uy đè ép chư thiên, hiệu lệnh trên trời dưới đất!
Cả ba con rồng được thêu trên mặt cờ mục nát khổng lồ vô biên gần như vị diện sụp đổ, đây là chiến kỳ ba con rồng trong truyền thuyết!
Nữ đại năng tóc bạc Lăng Tuyên cảm thấy da đầu như sắp nổ tung, quả thực không thể tin nổi, Lê Đạt trở về? Trời sập đất lún, ảnh hưởng thật sự quá lớn, làm người ta kinh sợ!
Đặc biệt là nhất mạch bọn họ, Đại Hắc Thủ Lê Đạt giống như mây đen áp đỉnh, tai hoạ như dòng lũ, người này tái hiện thì tương đương với bão lốc!
Võ Hoàng bá đạo, toàn bộ tu vi cái thế tuyệt luân, làm các giáo trong thiên hạ đều sợ hãi, ai cũng e dè.
Nếu là thù địch với ông ta thì nhất định sẽ gặp đại nạn, thân tử đạo tiêu, cho nên các nơi trên dương gian đều sợ hãi Võ Phong Tử!
Nhưng đối với đám người Lăng Tuyên mà nói, Lê Đạt cũng đáng sợ y như vậy, nhất hệ Võ Hoàng người xem cái này Đại Hắc Thủ, liền giống như người trong thiên hạ xem Võ Phong Tử dường như, sẽ sợ hãi!
Bà ta sẽ không quên, năm đó sư tôn vốn đã là Võ Hoàng cái thế vô địch, nhưng khi đề cập đến Lê Đạt thì sắc mặt cũng xanh mét, đó là vẻ mặt mà bà ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Từ xưa tới nay, Võ Hoàng luôn bình tĩnh, bất động như núi, vững chãi như bầu trời, nhưng chỉ có tin tức về Lê Đạt có thể làm lão phá công, sắc mặt thay đổi.
Nữ đại năng tóc bạc nhớ rõ một hình ảnh, có một ngày, sư phó khí phách hăng hái, vô địch thiên hạ của bà ta từng vỡ đầu chảy máu trở về, hết sức chật vật.
Được biết, trong cuộc đời Võ Hoàng chỉ có một lần thất bại, đó là gặp phải Lê Đạt, bị hắn âm thầm đánh lén, phục kích hạ độc thủ, do đó bị thương.
Đại Hắc Thủ từng làm Võ Hoàng tóc tai rối bù, cái trán đổ máu lại sống lại, quá không thể tưởng tượng, sao lại như thế được?!
Nữ đại năng tóc bạc tin tưởng, lúc này nếu sư môn quan sát được động tĩnh nơi đây thì chắc chắn sẽ cảm thấy rối bời.
Trên thực tế, ở cực bắc dương gian, chỗ đóng trú của nhất hệ Võ Phong Tử còn rối loạn hơn tưởng tượng của nữ đại năng tóc bạc Lăng Tuyên.
Khi đại sư huynh già nua Tề Thiên Vũ của Lăng Tuyên thông qua bảo kính quan sát được cảnh tượng ở Âm Châu thì bàn tay lập tức run run, thiếu chút nữa đã quăng bảo kính ra ngoài.
“Lê Đạt?!” Trong lòng ông ta rối bời, trái tim nhảy lên kịch liệt, giống như một mặt trống cổ đang bị đánh vang, chấn động mạnh đến mức các đệ tử môn đồ gần đó đều ứa máu từ miệng mũi, cái trán cũng nứt nẻ, môn đồ Thần cấp thì nổ tung, bay ngược ra ngoài, cả môn đồ Thần Vương cấp cũng hiện ra vết rách đầy người, ngã xuống mặt đất.
“Tổ sư!” Cả đám người kinh hãi kêu to.
Những Thiên Tôn thân truyền của Tề Thiên Vũ cũng lộ ra sắc mặt trắng bệch, khóe miệng ứa máu, họ lập tức tiến lên nâng đỡ Tề Thiên Vũ.
Động tĩnh này làm kinh động trên dưới toàn giáo, những tên đệ tử thân truyền còn lại của Võ Phong Tử, hễ có mặt đều nhanh chóng chạy tới, xuất hiện tại đây.
“Sư huynh!”
“Đã xảy ra chuyện gì?!”
Bọn họ đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, kinh hãi.
“Các ngươi xem, Lê Đạt tái hiện thế gian!” Tề Thiên Vũ thấp giọng mà nói.
Lời này vừa nói ra, cả sảnh yên tĩnh, mấy đại đệ tử của Võ Phong Tử đều bị chấn động, lập tức hãi hùng khiếp vía, vội nhìn về phía bảo kính kia.
Mặc dù đã nhiều năm như vậy đi qua, Võ Hoàng cũng có ý chỉ, phải giám sát Âm Châu, chưa bao giờ thay đổi.
Dù là thời đại Võ Phong Tử không có tin tức, không gặp đệ tử, bế tử quan, cũng có người chuyên phụ trách chấp hành ý chỉ này, có thể thấy được mức độ coi trọng của lão.
Mà nay lại thật sự có động tĩnh, Đại Hắc Thủ tái hiện?
Điều này có nghĩa là sư tôn có dự kiến trước, sớm đã đoán được Âm Châu sẽ xảy ra đại sự, hay là đã từng tiến hành thôi diễn bí mật, biết được Lê Đạt chưa chết?!
“Chỉ thấy chiến kỳ rách nát, không thấy người về, nói không chừng chỉ là sợ bóng sợ gió, không liên quan đến Lê Đạt, có lẽ là Hoàng Môn cổ xưa nhất kết nối với Đại Âm Phủ mở ra.” Một nữ đệ tử khác của Võ Phong Tử nói.
Năm đó có một số người biết, bởi vì một sự kiện đột ngột mà Lê Đạt tức sùi bọt mép, muốn tiến công Đại Âm Phủ, không lâu sau đó thì chết bất đắc kỳ tử.
Bọn họ suy đoán, có lẽ chỉ là năm đó cánh cửa của Đại Âm Phủ bị lay động, hiện tại mở ra, mà không phải Lê Đạt trở về?
Bọn họ chỉ đang cố suy nghĩ theo chiều hướng tốt, thật sự không muốn tin Lê Đạt sống lại.
Lúc này, da đầu bọn họ đều tê dại, trong lòng hết sức hồi hộp, cho dù cách xa hàng tỉ dặm, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi và kinh hoàng, bởi vì người năm đó đánh sư phó bọn họ vỡ đầu chảy máu thật sự... Quá đáng sợ.