Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2984 - Chương 2985: Cả Thế Gian Chú Ý (1)

Thánh Khư Chương 2985: Cả thế gian chú ý (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đại đạo như ngọn lửa, vô số đại đạo đang lượn lờ ngoài thân thể Võ Phong Tử, những tia sáng ngập trời, lại giống như ngân hà đáng sợ đang xoay tròn chung quanh lão, đang sôi trào!

Khí tức này quá khủng bố, mạnh đến mức không thể địch nổi, rất khó làm người ta tin tưởng trên thế gian này sẽ có sinh vật tranh phong nổi với lão!

Lão đi thẳng một mạch xuống phía Nam, năng lượng hùng hồn thật sự chưa hiện, nhưng chỉ loại khí tức này đã khiến trời sập, trời cao không ngừng nổ tung, tiếng ù ù điếc tai vang vọng cả dương gian.

Tiếng vang mãnh liệt trên đường, chấn động cửu thiên thập địa, thật sự làm người ta sợ hãi, tư thái vô song của Võ Hoàng làm kinh sợ nhân gian!

Võ Phong Tử tới!

Chân thân của lão rời núi, cách thiên cổ lại chiếu rọi thế gian lần nữa, trên đường tranh bá ai có thể địch lại?

Lúc này mặc dù lão đã vượt qua năm tháng tiền sử, đi qua cận cổ, đi đến đương thời, cũng không có chút già nua nào, hơn nữa càng trẻ tuổi hơn quá khứ, huyết khí chân chính như cái lò lớn.

Huyết khí như biển cả xông thẳng lên trời cao từ đỉnh đầu lão, thổi quét vòm trời mênh mông, đủ khả năng đốt cháy biển sao diện tích rộng lớn!

Khí cơ của lão lôi kéo thiên địa, vòm trời cộng hưởng với lão, lão giơ tay nhấc chân thôi cũng làm ảnh hưởng tới sự ổn định của thiên địa.

Võ Phong Tử buông xuống, không lập tức ra tay với Lê Đạt, mà là nhìn chằm chằm vào hướng nào đó, lão đang tìm kiếm lão già miệng lưỡi ngông cuồng kia.

Oanh!

Lão đứng chắp hai tay sau lưng, mái tóc màu đen dày rậm tung bay, trong thiên địa đột nhiên phát ra tiếng nổ vang, đó là đồng tử kim sắc của lão đang sáng lên, đục lỗ cả hư không.

Không biết cách đó bao nhiêu trăm triệu dặm, chỗ biên hoang giáp giới với một nơi hỗn độn, một mảnh rừng rậm vô ngần nổ tung, bị ánh mắt kim sắc kia đánh tan, từng ngọn núi lớn Hồng Hoang hóa thành bột mịn!

Đây là uy thế cứu cực của Võ Hoàng!

Cách xa nhau không biết bao nhiêu đại châu, nhưng chỉ một ánh mắt là có thể tạo thành lực sát thương này, diệt phạt một tộc một giáo cũng không thành vấn đề.

Trên mảnh đất kia, một sinh vật hình người quần áo rách bươm, lửa thiêu mông mà nhảy lên, tốc độ nhanh như đạt đến cực hạn của thế gian, nhảy dựng lên rồi biến mất, hoàn toàn đi vào mảnh đất khô cằn hoang vu hỗn độn.

“Dẫm cứt chó rồi, thật sự gặp phải thứ ghê gớm, kẻ điên kia không phải hóa thân, không phải linh thức hiện hóa, mà thật sự đi ra rồi?!”

Đây là câu nói trước khi lão ta biến mất, lão hùng hùng hổ hổ, nhưng trốn còn nhanh hơn bất cứ ai, thoát ly phạm trù dương gian, trốn về hướng ách thổ hỗn độn ác liệt mà nguy hiểm.

Khắp nơi trên dương gian, rất nhiều lão quái vật cảm thấy thất thần, không chỉ kinh hãi vì uy thế cứu cực của Võ Phong Tử, còn than thở vì lão thật sự có được bất bại chi tư!

Đồng thời, bọn họ cũng tò mò về người đào tẩu nhanh nhẹn kia, không ngờ lão ta có thể chạy nhanh như vậy, rốt cuộc lão là ai?

Trước đó, sinh vật hình người kia ăn nói rất ngông cuồng, nhưng khi Võ Hoàng vừa ra tay thì lão lại không có chút hình tượng nào mà dậm chân trốn chạy, thật sự làm người ta không biết nói gì.

Rống!

Một tiếng rống to vang vọng trời cao, rất nhiều người nhìn thấy một con... chó, hiện ra trên trời, đen nhánh mà khổng lồ, lông tóc sắp rụng hết, cắn một ngụm về hướng biên hoang hỗn độn.

“Cẩu tử, ngươi có bệnh hả, ta chọc ngươi sao?!” Sinh vật hình người quần áo tả tơi, đầy mặt là đất như bò ra từ hố sâu đang quát lớn trong nơi hỗn độn.

Chỉ là, rất nhanh lão lại trốn chạy, cái mồm to như bồn máu thiếu chút nữa đã cắn trúng lão, nuốt lấy mảnh đất hoang vu hỗn độn diện tích lớn, lão dậm chân một cái đã biến mất.

“Cuối cùng tất cả đã trở về với cát bụi, kỷ nguyên chìm nổi, con sông dài năm tháng biến mất vĩnh viễn, ai có thể lâu dài? Đều phải chết đi, ta soạn chuyện xưa vì chư thiên, ghi nhớ con đường anh linh lui tới, khai quật chân tướng của các kỷ nguyên, hiện tại kẻ mất tim như ta... Chỉ đi ngang qua.”

Sinh vật kia chạy, đây là lời nói cuối cùng của lão.

Mọi người không nói gì, không cắn ngươi thì cắn ai? Đầu tiên là nói dẫm cứt chó, lại kêu cẩu tử, dựa theo ghi chép của sách sử về con chó đen kia... với tính tình của nó, không cắn chết ngươi mới là lạ.

tiếng hô trầm thấp, tiếng thét dài phẫn nộ không cam lòng truyền đến từ thiên ngoại, cái đầu chó cực lớn biến mất, cũng không biết nó đang ở không gian nào trong chư thiên.

Hiển nhiên, với hình chiếu cự ly xa, cường đại như nó cũng chịu không nổi, bởi vì nó bị trọng thương, hơn nữa quá mức già nua, hiện giờ thắt lưng cũng không thẳng nổi, cứ canh giữ bên cái chuông nát, che chở hủ thi.

Nó sớm đã già đi, huyết khí cũng sắp hoàn toàn khô khốc, một niềm tin vươn vấn đang chống đỡ nó, muốn đi tìm tìm một người, cứu sống đế thi mà nó canh giữ.

Cho dù không có hy vọng gì, mong đợi trong lòng quá mức xa vời, chỉ là nhiều năm qua nó vẫn không rời không bỏ, che chở cho chủ nhân ngày xưa, trước sau vẫn luôn chạy vội, đang trên đường cầu cứu.

Dù cho sớm đã chạy không nổi, nhưng nó vẫn không dừng lại, cứ gian nan mà di chuyển bước chân.

Rất nhiều người trên dương gian không biết nó, không hiểu nó, chưa bao giờ nghe đến truyền thuyết của nó, nhưng nhìn thấy uy thế của nó thì trong lòng vẫn kinh hãi không thôi.

Mà người thật sự hiểu cũng thở dài, cũng chấn động, một ít người biết con chó đen này vận dụng quá ít huyết khí mà còn có thể phát huy ra loại uy thế cường đại này, vậy năm đó nó sẽ lợi hại đến mức nào?

Mà thời đại kia lộng lẫy đến cỡ nào? Phải biết rằng, mấy người nó đi theo mới là sinh linh ngút trời lay động căn cơ thiên địa và sự ổn định của chư thiên.

“Hạ màn, thời đại kia đã đi xa, đều chết đi, không bao giờ còn nhìn thấy sự sáng lạn như vậy.”

Dương gian, trên một tòa danh sơn nguy nga, có người nhìn ra xa mà lắc đầu, vô cùng cảm khái.

Chỉ một thoáng, một vài người rung động, nhận ra thân phận của hắn hư hư thực thực là một sinh linh cấp thuỷ tổ sống sót từ kỷ nguyên trước!

Cả hắn cũng cảm thán như vậy, mặc dù có người không biết thân phận của chó đen, nhưng da đầu cũng tê dại, ý thức được nó nhất định có bối cảnh thiên đại, liên quan tới tiến hóa giả cấp Thiên Đế, chỉ là năm tháng thôi đưa, không có sinh linh nào bất tử, đáng tiếc đáng tiếc.

Từ đầu đến cuối, Võ Phong Tử đều không gợn sóng, đây mới là điều đáng sợ, cho dù ai xuất thế, ai hiển lộ tung tích, lão cũng hờ hững như thế, trong lòng chỉ có ta là vô địch!

Bình Luận (0)
Comment