Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc này, Võ Phong Tử sớm đã tới bên ngoài Âm Châu, nhìn xuống Lê Đạt phía trước.
Khắp dương gian đều an tĩnh, tất cả mọi người đang chờ đợi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn sẽ có một cuộc đại chiến kinh thiên.
Khắp thế gian đều chú ý, khắp nơi trên dương gian đều tĩnh mịch, tất cả tiến hóa giả đều đang dán mắt tới, đều đang chờ đợi!
Lúc này, Sở Phong ở nơi nào?
Hắn đã sớm thong dong mà trấn định... Đi rồi.
Đương nhiên, đây là bản thân hắn cho rằng, nếu để người ngoài miêu tả thì hắn đã lập tức trốn đi, bỏ chạy, nhanh hơn bất cứ kẻ nào.
Cũng khó trách hắn, nơi này sắp hóa thành chiến trường diệt thế, không đi thì đứng chờ chết sao?
Khi Võ Phong Tử vừa sống lại, còn chưa đến đây thì Sở Phong đã hoàn toàn rời đi Hàn Châu, lao thẳng vào hư không, chạy trốn đến nơi xa.
Chưa bao giờ tài nghệ Tràng Vực của hắn lại xuất thần nhập hóa như thế, trước khi Võ Phong Tử chân chính buông xuống, điên cuồng lao qua mấy chục đến cả trăm châu, rời xa chốn thị phi.
Hiện tại hết tên lão quái vật này tới tên khác đều xao động, dương gian này quá nguy hiểm, Sở Phong nghiến răng, cảm thấy nên thuần phục thì thuần phục, nên đánh cho tàn phế thì đánh tàn phế.
Còn nữ đại năng tóc bạc Lăng Tuyên cũng đã lập tức... Chạy như điên đi, không còn thong dong và linh hoạt kỳ ảo như trước kia, không còn như tiên, sao còn có thể thong dong lướt đi, vắt chân lên cổ mà chạy mới là quan trọng nhất.
“Ngươi còn tranh với ta như thế nào?!”
Bên ngoài Âm Châu, Võ Hoàng lâm thế, thiên địa rùng mình, khắp chư thiên vạn đạo đều vì tiếng nói của lão mà nổ vang, cùng cộng hưởng, khí hỗn độn khuếch tán, cảnh tượng thật là đáng sợ.
Lão đứng trên đại đạo lộng lẫy, nhìn xuống phía dưới.
Trên mặt đất Âm Châu, bóng dáng khô gầy kia không nói lời nào, sống lưng thẳng thắn, mắt như thần đăng, tay phải cầm đại kỳ, sử dụng như trường mâu mà bỗng nhiên đâm lên vòm trời!
Oanh một tiếng, vạn đạo như biển cả, mênh mông chấn động, sau khi cột cờ Thông Thiên khổng lồ đâm đi, trời cao xuất hiện một lỗ thủng lớn, đại đạo rên rỉ, nổ vang kịch liệt.
Trong nhất thời, tất cả sinh linh trên thế gian đều cảm thấy đại họa lâm đầu, con đường tiến hóa của mình như muốn tách ra, suýt nữa đã bị một mâu này đâm gãy!
Quy tắc hao mòn, trật tự đứt đoạn, trời sập đất lún.
Trên bầu trời, Võ Phong Tử vẫn chắp hai tay sau lưng, như đến từ hư vô, không thấy bóng dáng lão đâu.
Lão tránh đi đại kỳ rồi xuất hiện ở một hướng khắc, con đường rộng lớn sáng lạn dưới chân lão cũng theo đó lay động, vẫn chở lão bay ngang qua thiên địa, cả người như chưa từng di chuyển, vẫn đứng yên dưới trời cao.
Mái tóc dài màu đen của Võ Phong Tử bay múa, đồng tử kim sắc thực đáng sợ, gợn sóng từng luồng đại đạo, trật tự hóa thành hàng ngàn hàng vạn tiên kiếm, bổ mạnh về phía trước!
Mười vạn thiên kiếm trảm thế gian!
Ầm vang!
Lê Đạt đấm ra một quyền về hướng không trung, quyền ấn xé trời, giống như đang khai thiên lập địa, đè ép vạn tộc thế gian đều phải cúi đầu, tất cả cường giả đều hít thở không thông.
Tất cả kiếm quang tan biến!
Một quyền quang chói mắt giống như vĩnh hằng xỏ xuyên qua vạn đại đạo, thế gian yên tĩnh!
Trong ánh hào quang loá mắt, thân thể Lê Đạt có vẻ rất bức nhân, tuy rằng ông ta rất khô gầy, rất già nua, nhưng hiện tại ông ta khí thôn thiên địa, giống như Thiên Đế hạ phàm, dũng mãnh không thể đón đỡ!
Khắp thiên địa đều chiếu rọi ra bóng dáng của ông ta, ngẩng đầu mà đứng, vung quyền đấm lên trời cao.
Ầm vang!
Võ Hoàng rất trực tiếp, cũng muốn phân cao thấp với Lê Đạt, cũng giáng thẳng một quyền xuống.
Thiên địa bùng nổ, cửu thiên thập địa như bị lão đâm thủng, đập cho sụp đổ, quá mức khủng bố, làm lay động cả ngân hà, chấn động Cửu U, cả thế gian đang run rẩy.
Nắm tay hai người va chạm vào nhau, rung động mãnh liệt truyền ra, tia lửa văng ra khắp nơi, thật ra đó là tia lửa trật tự, thể hiện của đạo tắc.
Không chỉ là một lần va chạm, hai nắm tay có màu như kim thạch, rất nhanh lại như mỹ ngọc, khi va chạm vào nhau thì lưu quang bay múa, thời gian bắn toé, hỗn độn sôi trào, thật sự như đang khai thiên lập địa.
Trong khoảnh khắc, hai người thu tay lại, thiên địa lập tức yên tĩnh, vạn đạo như bị dập tắt.
“Ngươi còn sống?” Rốt cuộc Võ Phong Tử cũng mở miệng, đây là câu đầu tiên của lão, lão đứng trên năng lượng đại đạo lộng lẫy, nhìn xuống phía dưới.
Sự đối lập của hai người rất rõ ràng, Võ Hoàng mang dáng vẻ trung niên, mái tóc dài màu đen thật rậm, huyết khí như biển cả thổi quét trên trời dưới đất, như che khuất cả bầu trời, quá khủng bố.
Thân thể Lê Đạt khô khốc, đang ngẩng đầu nhìn lên không trung, vòng eo hơi khòm khòm, đầy đầu tóc xám trắng, trông thật già nua, huyết khí của ông ta dã khô cạn, rõ ràng đã bước vào tuổi già.
Điều này làm người ta cảm thán, nhất đại bá chủ năm xưa đàn áp thế gian, nhưng hiện tại lại già nua như vậy.
Mà Võ Phong Tử lại như mặt trời ban trưa, được tôn thành Võ Hoàng, hiện tại đang trong lúc cường thịnh.
“Trên đời ai có thể không chết? Nhưng trên đời đều có thể kêu gọi Lê Đạt trở về!” Bóng dáng khô gầy thật bình tĩnh, mở miệng đáp lại.
Trong lòng mọi người chấn động không thôi.
Trước đó ông ta nói rất nhẹ nhàng, xem ra chỉ là tự giễu, ông ta tuyệt đối đã trải qua sinh tử đại bi, từng có trắc trở huyết lệ mà người ngoài không thể tưởng tượng.
Điều đó có liên quan đến cái chết của hồng nhan tri kỷ, còn có bộ chúng đã từng đi theo hắn đều sớm đã hóa thành một nắm hoàng thổ, bản thân cũng suy bại, người không ra người quỷ không ra quỷ, huyết khí không còn, không thể thay đổi mà đi về hướng khô kiệt.
Đồng thời, mọi người cũng nghĩ đến lời nói không lâu trước đây của con chó đen, cũng không trầm trọng, nhưng tuyệt đối không phải không thèm để ý, theo tính tình của nó, bị người ta lột da tuyệt đối là thâm cừu đại hận, năm tháng loang lổ máu khó giấu được tình cảnh đáng sợ năm đó, giọng điệu của nó chỉ là bảo mình nhớ kỹ, đừng có quên đi, con đường gian nan đến mấy cũng phải sống sót.
Nó muốn mang theo đế thi mà đi tiếp, cho dù sẽ ngã xuống vào bất cứ lúc nào.
Võ Hoàng lạnh nhạt, chắp hai tay sau lưng mà nói: “Ai đánh một trận chiến với ta? Lê Đạt, ngươi thật sự đã trở lại sao, đừng có người không ra người quỷ không ra quỷ, trên trời dưới đất, có thể xuất hiện một đối thủ không?!”
“Năm đó thật là một bàn cờ thật lớn, cái gì mà đầu trâu mặt ngựa, cái gì anh kiệt ngút trời, đều ra đây hết đi, nhưng Lê Đạt ta vẫn trở lại, muốn ném đi tất cả!” Lê Đạt quát to.