Nhóm dịch: Thiên Tuyết
(*) Ý nghĩa tên chương: Sống rực rỡ như đóa hoa mùa hạ, chết yên lặng như lá vàng mùa thu.
Mái tóc xám trắng của Lê Đạt hỗn độn tung bay, đại kỳ trong tay phất phới, giơ một cánh tay lên cao, một kích đánh nát trời cao, làm chấn động ba mươi ba trọng thiên!
Keng!
Vòm trời chấn động kịch liệt, hai nắm tay trắng tinh như ngọc đấm vào nhau phát ra tiếng kim loại âm động.
Mỗi một lần hai quyền va chạm đều có tia lửa văng khắp nơi, lưu quang như lửa, trên thực tế, đó là quy tắc đang nở rộ, là đại đạo đang đứt đoạn và đốt cháy!
Một trận quyết đấu kinh thiên động địa!
Hai sinh vật vang dội cổ kim không ai địch lại đang triển khai trận chiến sinh tử, dị thường đáng sợ, huyết khí như đại dương mênh mông mãnh liệt, dâng lên tận biển sao, bao phủ hắc ám và vực ngoại lạnh như băng.
Xưa nay có được bao nhiêu loại sinh linh cứu cực này? Thông thường những sinh vật đó gặp nhau cũng sẽ cố tránh xung đột, nhưng hôm nay lại đang tranh đấu sinh tử, tung hoành dương gian, chặt đứt đại đạo.
Trận chiến này nhất định sẽ để lại một dấu vết khắc sâu trong lịch sử!
Hai người giơ tay nhấc chân thôi đã làm loạn thiên động địa, khí hỗn độn nổ mạnh, như hai mảnh tinh hệ đâm vào nhau, làm lay động cổ kim tương lai, như muốn đánh hạ ba mươi ba trọng thiên!
Giờ khắc này, bên ngoài trời cao vô tận có hình chiếu giáng xuống, hư hư thực thực có sinh vật vực ngoại bị kinh động, hoả tốc tìm tòi nghiên cứu.
“Lê Đạt, để ta nhìn xem ngươi là người hay là quỷ!” Võ Phong Tử đầy đầu tóc đen bay múa, hai mắt rực sáng dọa người, giống như thái dương ẩn chứa quy tắc chí cường đang thiêu đốt.
Lão há to mồm hô hấp, phụt lên sương mù màu trắng, cả hồn quang cũng đang hô hấp vật chất đạo tổ, giờ phút này lão bá tuyệt thiên địa, chụp thẳng một chưởng xuống, con sông dài thời gian cũng hiện ra, đè ép cả thời gian.
Lão ngông cuồng mà bá đạo, khí thôn biển sao, không đặt bất cứ kẻ nào trên thế gian trong mắt, dù cho là gặp lại đại địch sinh tử Lê Đạt năm đó thì lão vẫn tự phụ, trong lòng chỉ có ta là vô địch!
Oanh!
Lê Đạt đứng thẳng lưng lên, thân thể suy bại nổ vang, cho dù huyết khí không vững vàng, nhưng vẫn thần uy cái thế, mỗi một lỗ chân lông trên dưới toàn thân đều phun trào Trật Tự Thần Liên khắp nơi, trời cao trên đầu đang nổ tung, biển sao đang phập phồng, khắp vũ trụ như muốn tan nát ra.
Ông ta lao lên không trung, chống lại Võ Phong Tử, chính diện kháng cự, muốn đánh nát sinh linh được tôn xưng là Võ Hoàng này.
Hai người kịch liệt quyết đấu, bọn họ trở thành hoàng kim, trở thành tia chớp, bị năng lượng bao trùm, bị quy tắc phủ kín, muốn hoàn toàn xỏ xuyên qua vĩnh hằng.
Tốc độ của hai người quá nhanh, mảnh nhỏ thời gian bay múa, bùng lên xung quanh bọn họ, thỉnh thoảng hai người dây dưa với nhau, như hai chùm tia sáng đang trùng kích, đang thiêu đốt, động một chút là bắn toé ra cơn sóng năng lượng trùng kích tinh hải vực ngoại, thổi quét vòm trời.
Đây là thể hiện khi khả năng khống chế sức mạnh của họ đã cường đại đến tận cùng, họ lao lên vòm trời, chưa từng lan đến mặt đất thì đã có mảnh nhỏ đại đạo bay ra, đồng thời hoàn toàn đi vào sâu trong vũ trụ lạnh như băng.
Ầm vang!
Một ít đại tinh hoang vu vực ngoại nổ tung, như pháo hoa sáng lạn đánh vỡ vũ trụ yên lặng cô quạnh.
“Xưa nay anh kiệt dều thê lương, chưa từng sáng lạn đến xa hoang.” Hạ Châu, Phật tộc Tối Cổ thánh miếu mở ra, có lão Phật giống như bộ xương khô đang ngồi xếp bằng trong bụi bặm, truyền ra lời nói già nua.
“Ai bất tử? Chết, suy bại đều đã được định sẵn, chém giết bao lâu rồi mới chịu ngừng, dòng máu tiền sử còn chưa đủ sao? Cận cổ lại thêm nhiễu loạn.” Trong cấm địa của Thái Nhất tập san trong truyền thuyết, mảnh đất tọa hóa của thuỷ tổ tổ chức này đã xuất hiện dao động sinh mệnh, có tiếng thở dài truyền đến.
Thái Nhất thật sự chỉ sinh vật thuộc về truyền thuyết, trong hiện thực chưa từng nhìn thấy, tương truyền cả Thái Hằng – một trong những ngọn nguồn hắc ám của thế giới ngầm cũng chỉ là con thứ của lão.
“Keng keng keng...”
Vực ngoại, ánh lửa lóng lánh, trong tay Võ Phong Tử xuất hiện một rồi lại một xiềng xích màu bạc, như bất diệt tổ long từ trở về vực sâu hắc ám, đánh về hướng Lê Đạt.
“Thiên Chi Tù Lung!?” Ở dương gian, có lão cổ hô nhỏ, khó nén mà lộ ra vẻ mặt kinh hãi, đây là một thủ đoạn trong lời đồn, luôn bị người ta nghiên cứu, chỉ là khó mà làm được mà thôi.
Từ rất lâu trước kia, có truyền thuyết nói rằng Võ Hoàng đã nghiên cứu thấu triệt thủ đoạn này, có thể khóa vây cả vũ trụ, có thể giam cầm cả trời xanh, đây là một mảnh lồng giam không thể đột phá.
Quả nhiên, xiềng xích màu bạc đan chéo, chiếu sáng không gian vực ngoại hắc ám lạnh như băng, khóa vây thiên địa, bao trùm vị trí Lê Đạt đang đứng lại.
Đáng sợ nhất chính là, trong không gian lồng giam đặc thù này có vô số phù văn chi chít, chúng phong thiên khóa địa, trong nháy mắt đã hóa thành vùng đất mạt pháp.
Thiên Chi Tù Lung thành hình!
“Ta là Võ Hoàng, Bát Hoang vô địch!” Võ Phong Tử thật sự bá đạo, mặc dù đối mặt với túc địch Lê Đạt, đối đầu khủng bố ngày xưa, nhưng lão vẫn hết sức tự tin, thế gian chỉ có một mình lão, trong mắt không có đối thủ.
Oanh!
Lê Đạt ra tay, đập xuống một quyền lại một quyền, đánh cho cái lồng giam này rung động, không ngừng nổ vang, làm khắp trời sao mênh mông đều phát run kịch liệt theo.
Có thể nhìn thấy, Thiên Chi Tù Lung không ngừng nổi lên, thậm chí có khe nứt hiện lên, sắp bị quyền ấn rực sáng của Lê Đạt đánh tan vỡ.
Điều này làm người ta kinh sợ, một là than thở trước sự cường đại của Võ Hoàng, nghiên cứu thấu thủ đoạn thông thiên trong lời đồn, đồng thời càng kinh ngạc trước sự khủng bố của Lê Đạt, cả loại bí pháp này chí cường mà cũng không thể phong ấn thân thể suy bại của ông ta?
Ầm vang!
Một góc lồng giam bị xé rách, quyền ấn của Lê Đạt vô địch, đấm thủng nó ra, cất bước mà đi, hơn phân nửa thân thể đã thoát vây, quyền ấn vô song, đấm nát tất cả ngăn cản.
Đồng thời, đại kỳ trên tay còn lại của ông ta run rẩy, xôn xao rung động, phất phới khiến cả biển sao cũng rách nát, khí hỗn độn thổi quét vực ngoại, quá mức khủng bố.
Tuy rằng đại kỳ rách nát, nhưng mặt cờ lại không ngừng phóng đại, quả thực muốn bao trùm khắp vòm trời, thần uy ngập trời, kinh sợ tất cả tiến hóa giả trên thế gian.
Đại kỳ đánh tới, không có gì không phá được!