Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thủ đoạn này vốn phải trải qua mấy lần tử kiếp trong một cảnh giới nào đó, cuối cùng chịu đựng vài lần, sau đó có được mấy Tử Thân, nếu hai đại cảnh giới như thế, vậy có thể chồng lên, một cảnh Thất Tử, trên lý thuyết thì hai cảnh có thể là mười bốn Tử Thân.
Tương tự như vậy, ba cảnh giới... Bốn cảnh giới...
Mà bảy đại cảnh giới thì tất nhiên cực hạn có thể đạt tới bốn mươi chín Tử Thân!
Nói là Tử Thân, thật ra bất tử, thành công ngao luyện được thì chính là bốn mươi chín bất diệt thân!
Oanh!
Võ Phong Tử cười to, như đã hóa điên, như bất tử thiên hoàng giáng thế, đàn áp thiên địa, tư thái vô địch chân chính hiện ra đầy đủ, sức người không thể địch lại.
Mấy chục Võ Hoàng buông xuống, đây là cảnh tượng kiểu gì?
Trời sụp biển sao đổ, vũ trụ hồng hoang cũng bị đè nát, đây là một luồng khí tức diệt thế, mãnh liệt mênh mông, xa xôi không giới hạn, bao la vô biên, nó khuếch trương cực nhanh.
Huyết khí của Võ Phong Tử cái thế, mấy chục thân đều xuất hiện, lực áp Lê Đạt, làm cả người ông ta nứt toạc, máu văng khắp nơi, cốt cách cũng bị đứt gãy văng ra ngoài.
Võ Phong Tử giống như bá vương, tuy rằng không cao, nhưng hiện tại cơ thể màu đồng cổ cường kiện hữu lực, một động tác thôi cũng làm chấn động sao trời.
“Lê Đạt, ngươi không nên trở về, chết tức là chết, thời gian chảy xuôi, đại thế thay đổi, ngươi sớm đã không thể đánh một trận với ta, trở về cũng không có ý nghĩa!” Võ Hoàng quát.
Lê Đạt rống to một tiếng, người đã từng vô địch thiên hạ, đánh Võ Hoàng phải tháo chạy, trên trán đang chảy dài dòng máu, là nhất đại vô địch giả trong lĩnh vực cứu cực dương gian, hiện tại sao ông ta lại cam tâm bị đối thủ ngày xưa đàn áp?
“Rống!”
Tiếng động vang vọng cửu tiêu, chấn nhiếp Cửu U, âm thanh này tràn ngập tức giận, chấn động con sông dài thời gian, làm vạn đạo cũng cùng minh, cộng hưởng, biển sao đều đang nứt nẻ.
“Dốc hết sức bao phủ chư thiên, một thân nóng chảy vạn đạo!”
Lê Đạt rống to, trên đỉnh đầu hiện lên một chùm tia sáng tạo thành từ phù văn, trong thời gian ngắn đã đánh xuyên cả vũ trụ này, như lập tức nối liền ba mươi ba trọng thiên.
Sức mạnh to lớn vô tận, chư thiên đại đạo đều buông xuống, luyện trong một khối thân thể, một mình làm nóng chảy vạn đạo, ông ta đi trên con đường chí cường thiên hạ cộng tôn một thân!
Có thể nói, lựa chọn con đường này đã định sẵn sẽ đi trái ngược với Võ Hoàng.
Oanh một tiếng, thân thể Lê Đạt nhanh chóng phóng đại, đây cũng không đơn thuần là thân thể khuếch trương, mà là đại đạo và hồn quang cộng hưởng, toàn bộ đều được tăng cường, hóa thành một khối thân thể đại đạo vô địch.
Vạn đạo luyện một lò, loại khí tức khủng bố này phát tán ra thì những quy tắc và trật tự không đủ cấp bậc không thể tới gần đều hóa thành ánh lửa, bị thiêu đứt đoạn, lụi tàn, đi xa.
Thân thể Lê Đạt bùng nổ, cơ thể cường kiện hữu lực, không hề mỏng manh, không hề khòm khòm, đứng sừng sững trong trời sao, một sợi tóc phất phới bay qua còn khổng lồ hơn cả đại tinh.
Trong tiếng ù ù, sợi tóc rơi rụng, một ít đại tinh chuyển động qua lập tức biến thành bột mịn!
Sao trời như bụi bặm, so sánh với chân thân của Lê Đạt lúc này thì mỏng manh nhỏ bé, thật sự không thể đánh đồng.
Nhưng Võ Phong Tử vẫn không sợ!
Lão hiện hết dáng vẻ cuồng thái, giọng nói như chuông lớn, đinh tai nhức óc, vang vọng vực ngoại, chấn động đến mức hồn quang của người khác cũng nổ tung, nói: “Ngươi cho rằng vậy đã đủ mạnh sao, còn chưa được! Xem chín cảnh của ta lại thay đổi, hóa thành sáu mươi ba Tử Thân, ai tranh hùng được với ta?!”
Ầm vang một tiếng, chùm tia sáng trong thiên địa sôi trào, sáu mươi ba Võ Phong Tử cùng tồn tại, vô song đương thời, trấn áp về hướng Lê Đạt!
Lê Đạt lớn tiếng nói: “Tuy nhiều Tử Thân, nhưng không có khả năng có sáu mươi ba sức mạnh chân ngã, chỉ là ngoại đạo, có tỳ vết thì cuối cùng vẫn tìm ra được dấu vết, ta dốc hết sức phá tan!”
“Dựa vào dáng vẻ già nua của ngươi, dựa vào bộ dạng người không người quỷ không quỷ của ngươi thì lấy cái gì chống lại ta, sớm đã không phải đối thủ đáng để ta nghiêm túc ứng phó!” Võ Phong Tử lộ ra sát ý lạnh lẽo, muốn trấn sát đối đầu ngày xưa.
Giờ khắc này, thân thể Lê Đạt sáng lên, tản ra sinh cơ nồng đậm, mái tóc xám trắng dần dần biến thành đen, cả người trở nên anh tuấn, đang tái hiện... phong thái tuyệt thế năm đó!
Trong khoảnh khắc, ông ta tản ra huyết khí ngập trời, hoàn vũ run rẩy, khí tức cái thế tràn ngập, kinh sợ trên trời dưới đất, vô số sinh linh đều rùng mình, muốn quỳ xuống bái lạy.
Lúc này Lê Đạt thực trẻ tuổi, tư thế oai hùng vĩ ngạn, gương mặt tuấn lãng không tì vết, tuy rằng được xưng là Đại Hắc Thủ tiền sử, nhưng phong tư thật sự vô song.
Ông ta còn trẻ, mắt như sao trời!
Đương nhiên, quan trọng nhất là khí thế kia, xá ta này ai, có ta vô địch, thiên hạ đều đang ngô trong tay, tuyệt đối vô địch tự tin!
Hắn bàng bạc uy áp, kinh sợ biển sao, đọng lại trời cao, cái thế chi tư tẫn hiện!
Lúc này ông ta rực rỡ giống như đóa hoa mùa hạ, thân thể già cả lập tức sống lại, huyết khí lại tràn trề, bày ra ra sinh mệnh lực bồng bột nhất, trong nháy mắt đã leo lên tuyệt đỉnh, hoàn mỹ mà lộng lẫy, tận tình nở rộ.
“Trấn sát!” Lê Đạt hét lớn, ai có thể khinh thường ông ta, ai dám khinh thường ông ta!? Ông ta là bá chủ tuyệt thế bất bại, vô địch cuộc đời này!
Võ Phong Tử cảm thấy rất bất ngờ, chỉ là, lão lại không nôn nóng, mà rất lạnh nhạt nói: “Thì ra... Ngươi sẽ chết đi.”
Trên mặt lão không có chút cảm xúc nào, lão thờ ơ, chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống phía trước và nói: “Tất cả sáng lạn, cuối cùng sẽ là hắc ám, ngươi chỉ đang cháy lên lần cuối, ta... tiễn ngươi đi xa!”
Sâu trong đồng tử của Võ Hoàng chiếu rọi ra cảnh tượng chư thiên sụp đổ, trong đó còn có hình ảnh Lê Đạt khô héo, biến mất vĩnh viễn, giống lá vàng điêu tàn rơi rụng.
“Bình yên lên đường” Võ Phong Tử ra tay, trong khoảnh khắc trời sụp đất nứt, đại đạo diệt vong, ba mươi ba trọng thiên kịch liệt đong đưa, đại đạo vô tận đang đứt đoạn, vạn đạo đang tan rã, huyết khí của lão bao phủ cả vòm trời, che đậy tất cả...
Rất nhanh, có tiếng thở dài tiếc nuối của Lê Đạt truyền đến, có chân huyết rơi xuống nước, mỗi một giọt đều xuyên qua một mảnh sao trời, đại tinh rơi xuống từng mảng rồi nổ tung.
“Từ đây thế gian... không còn Lê Đạt!” Võ Phong Tử hờ hững mở miệng, như Ma Tôn vĩnh hằng trong bóng đêm.
“Một thời đại đã hạ màn.” Có người thở dài.