Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sinh vật cứu cực chết còn nghiêm trọng hơn trời sập đất lún.
Máu và xương cốt của bọn họ, cho dù chỉ bắn toé ra một giọt, một khối, cũng có thể làm tàn lụi vô số núi sông, làm tan biến các tinh thể to lớn.
Trong cơ thể bọn họ không chỉ có sinh cơ bồng bột, còn có vật chất nồng đậm nguy hiểm, bao gồm năng lượng mật độ cao và khô huyết cứu cực làm người ta sợ hãi.
Một khi những vật chất đó khuếch tán thì sẽ tạo thành tử địa diện tích lớn, làm nhất tộc diệt chủng cũng dễ như trở bàn tay, lúc nghiêm trọng thậm chí có thể huỷ diệt một văn minh tiến hóa.
Vực ngoại, lưu quang như lửa, đốt cháy vòm trời hắc ám, rất nhiều đại tinh rơi rụng ào ào, bị nóng chảy, bị thiêu nổ tung!
Đó là vật chất có hại trong cơ thể Lê Đạt đang phát tán nên sinh ra sao? Cả thế gian đều kinh hãi!
Mà đây chỉ mới là bắt đầu, sương mù tràn ngập, nhiễm lên một màu đen phơn phớt, rét lạnh đến xương, trong thời gian ngắn như đóng băng vũ trụ biển sao, đó là vật chất mà Lê Đạt bị Đại Âm Phủ ăn mòn rồi mang về đây sao?
Một ít đại tinh lập tức hóa thành vùng đất lạnh, như về tới thời đại băng hà, tĩnh mịch vĩnh viễn bao phủ lên chúng.
Ngoài ra còn có độc hỏa thiêu đốt vũ trụ, chung quy Lê Đạt cũng đã trở nên già nua, khô kiệt, vật chất có hại ẩn chứa trong thân thể ông ta quá nhiều, lúc này nổ tung đã tàn phát cả biển sao.
Rất nhiều tinh thể bị ăn mòn, không ngừng u ám đi rồi bước đến con đường tàn lụi.
Khi chân huyết của ông ta văng ra khắp nơi thì đã hóa thành một loạt hình ảnh mạt thế, vòm trời gặp đại nạn, biển sao ảm đạm, đại tinh bị đâm thủng, bị hủy diệt, một mảnh đỏ thắm thê lương.
Mặc dù cái chết của sinh vật cứu cực phát sinh trong vũ trụ lạnh như băng cùng hắc ám, nhưng ảnh hưởng của nó vẫn rất lớn, làm biển sao hóa thành tử địa, nơi nơi đều là hủy diệt, tận thế kéo đến.
Đại tinh rào rạt rơi xuống như mưa, sau đó lại nổ tung, cả trời sao ảm đạm, sụp đổ về hướng phương xa.
Không lâu trước đó Lê Đạt như hoa mùa hạ sáng lạn, sức sống tràn trề, thân thể bùng nổ, đứng sừng sững trong sao trời, nhưng trong nháy mắt tất cả đều đi đến chung điểm.
Mái tóc xám trắng rơi rụng, tua nhỏ vòm trời, đè sụp một ít hành tinh, những khúc xương dính máu văng ra, lập tức biến một mảnh trời sao thành tử địa!
Thật sự quá dọa người, đây là cảnh tượng sinh vật cứu cực hoàn toàn giải thể sau khi bị giết chết sao?
Mặc dù cách nhau xa xôi, rất nhiều tiến hóa giả siêu cấp vẫn cảm giác sởn tóc gáy, đây là hình ảnh đáng sợ khi văn minh tiến hóa đi đến bước đường tận thế, làm kinh sợ thế gian.
Dương gian, có một số danh sơn nguy nga đang sáng lên, như đang cộng hưởng, đang chiếu rọi cảnh tượng thiên ngoại làm người ta sợ hãi, hoàn nguyên chân thật ra.
Đây là thủ đoạn của một ít lão quái vật đáp ứng yêu cầu của đám đệ tử, để bọn họ cũng có thể quan sát.
“Thật là đáng sợ, chuyện này... Quả thực có thể diệt thế!” Có người run giọng mà nói.
Vô số người đều cảm thấy miệng phát khô, vô cùng chua xót, nếu Lê Đạt giải thể dương gian thì sẽ xảy ra đại họa như thế nào?
Mọi người lại nghĩ đến, khó trách một vài lão già khi suy bại sẽ phong ấn mình trong danh sơn tuyệt địa, mà kẻ tới sau cũng ít ai đi quật thi, bởi vì thật sự quá nguy hiểm, dễ dàng gây ra đại họa.
Chỉ có năm tháng mới đánh tan được tất cả, chậm rãi xóa bỏ những vật chất có hại trong di hài bọn họ, nếu thật sự bị người ta phá vỡ trước thời hạn thì cực kỳ đáng sợ!
Danh sơn rất nguy hiểm, nơi đó có chôn một ít sinh linh cổ xưa không biết thuộc về thời đại nào, hoặc còn kéo dài hơi tàn, hoặc sớm đã mất đi.
“Sư tôn!”
Một tiếng rống to vang vọng trời cao, tràn ngập tuyệt vọng, tràn ngập không cam lòng, còn có bi thương vô tận.
Có huyết khí vô biên xông thẳng lên trời cao, nhiễm đỏ trên trời dưới đất, một cường giả đang bi thương rống giận, dao động này quá mãnh liệt và kinh người, hắn ta muốn lao ra vực ngoại.
Mọi người bị kinh sợ, đây là ai, đệ tử của Lê Đạt sao? Có người sống đến đời này luôn à!
Nếu là thật, người này nhất định cực kỳ cường đại, nếu thật sự xuất thế thì tuyệt đối kinh thiên động địa.
Nhưng nếu hắn ta muốn đánh nhau với Võ Hoàng thì chắc chắn sẽ không sánh bằng, dám tùy tiện đánh tới thì chỉ sợ sẽ vô duyên vô cớ vứt bỏ tánh mạng mình.
“Trở về!” Ở Đệ Nhất Sơn, Cửu Hào truyền âm, ngăn cản hắn ta.
“Không, sư phó!” Cường giả kia bi rống, tức sùi bọt mép, trong lòng thê lương, đầy mặt đều là nước mắt.
Thật ra Đệ Nhất Sơn cũng không bình tĩnh, bản thân Cửu Hào cũng suýt lao ra, kết quả bị người kéo cánh tay lại và nói: “Đã phong sơn.”
“Sư phó!” Cũng có một mảnh thiên địa cũng truyền ra tiếng khóc, là một nữ tử lẩm bẩm nói: “Sư phó... Ta thực xin lỗi ngài.”
“A...”
Trong nơi hoang dã, ở một mảnh phế tích tiền sử, lão cổ tóc dài bay ngược lên, khóe mắt như muốn trừng nứt ra, đổ máu rơi lệ, gào thét: “Đại ca!”
Hắn không thể tin được Lê Đạt sẽ chết đi như vậy, bị Võ Phong Tử đánh chết ở vực ngoại!
Tiền sử, Lê Đạt từng huy hoàng đến mức nào, thiên hạ vô địch, đánh cho các cường giả đều cúi đầu, cả sinh linh cuồng đến tận trời như Võ Phong Tử cũng phải tránh lui, từng vì không phục mà bị đánh vỡ đầu chảy máu.
Nhưng hiện tại, đại ca hắn đã trở lại, trở về từ Đại Âm Phủ, gian nan sống lại, rồi lại chết đi như vậy?
Hơn nữa còn bị Võ Phong Tử đánh chết, điều này làm lão cổ khó có thể chấp nhận, đây là kết cục tàn khốc và đau thương đến mức nào, lão cổ cảm thấy mình muốn phát điên.
Hắn chạy vội trên mặt đất, hận không thể lập tức đánh nát cường địch, nổ nát Võ Phong Tử, nhưng hắn không có sức mạnh này, cũng không có thực lực tương ứng.
Hắn hận chính mình vô dụng, khát vọng mạnh lên, muốn đánh một trận tử chiến với Võ Phong Tử, báo thù cho Lê Đạt!
Hắn biết, Lê Đạt không phải không địch lại, mà là thân thể đã không ổn, tuy rằng năm xưa không hoàn toàn chết đi, nhưng lại bị thương căn cơ, huyết khí sớm đã lụi tàn, thân thể già cả không chịu nổi.
Đây là nguyên nhân căn bản cho lần bại vong này của Lê Đạt!
Có người bi thương, cũng có người cười.
“Ha ha...” Nơi cực bắc, tất cả đệ tử môn đồ nhất hệ Võ Hoàng đều thở phào một hơi, cất tiếng cười to, trong lòng vô cùng kích động và vui sướng.
Không lâu trước đó, bọn họ cực kỳ khẩn trương, không thoải mái chút nào, dù sao đó cũng là Lê Đạt, được xưng cường giả cứu cực mạnh nhất, từng chiến thắng Võ Hoàng ở tiền sử.
Vì vậy khi hai người giao thủ, trái tim bọn họ căng thẳng tột độ.