Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2990 - Chương 2991: Lão Đại Của Mảnh Thiên Địa Này! (2)

Thánh Khư Chương 2991: Lão đại của mảnh thiên địa này! (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hiện tại, tất cả mọi người thả lỏng, thể xác và tinh thần thoải mái, như ăn nhân sâm quả, lỗ chân lông toàn thân đều thư giãn mà mở ra.

Bọn họ biết, ảnh hưởng của trận chiến này rất lớn, Võ Hoàng chiến thắng có nghĩa là quân lâm thiên hạ, trên đời khó tìm được kẻ chống lại được nữa!

Hơn nữa cả địa vị của tất cả mọi người nhất hệ bọn họ cũng sẽ đi tăng lên theo, nước lên thì thuyền lên, khi hành tẩu trong dương gian, cho dù nhất tộc nào gặp phải họ cũng phải vô cùng coi trọng.

Vực ngoại, mọi chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc, mà chỉ vừa mới bắt đầu!

Vèo! Vèo! Vèo!

Trong thiên địa, tiếng nổ đùng không dứt vang lên, mấy bóng người lao ra vực ngoại, còn nhanh hơn cả tia chớp, như đặt chân tiến vào lĩnh vực thời gian.

Đã xảy ra chuyện gì? Rất nhiều người kinh hô.

Không phải kết thúc rồi sao, hay chỉ mới bắt đầu?

Cả một ít cường giả lâu đời cũng thay đổi sắc mặt, cảm thấy hãi hùng khiếp vía, bởi vì bọn họ cảm giác được hình có mấy ngọn nguồn hắc ám của thế giới ngầm xuất động.

Ngoài ra, còn có những sinh linh cứu cực thần thoại trong thần thoại năm xưa còn chưa chết, như mảnh nhỏ thời gian bay đi, xuất hiện ở vực ngoại.

“Thứ kia đang nằm trên người hắn?” Vực ngoại có người mở miệng.

Những người này đang tìm cái gì? Chẳng lẽ trên người Lê Đạt có thứ gì bọn họ cần, hiện tại đều xông qua muốn tranh đoạt sao?

“Các ngươi muốn tranh với ta?” Võ Hoàng mở miệng, giống như thiên mệnh, lại như xích hà bất hủ, huyết khí cuồn cuộn che đậy trời sao, chắp hai tay sau lưng đứng sừng sững ở nơi đó.

Lão đã lập tức hành động, lui tới trong khu vực phát tán vật chất có hại của Lê Đạt, bồi hồi trong mảnh sao trời này để tìm kiếm cái gì đó.

Trong vũ trụ lạnh như băng, không ai mở miệng đáp lại, chỉ có mấy đôi mắt thực đáng sợ, lạnh lẽo vô tình nhìn quét này qua mảnh trời sao tàn phá tràn ngập sương máu của Lê Đạt.

Oanh!

Võ Phong Tử bùng nổ năng lượng quy tắc, đại đạo lao ngang qua vũ trụ, trấn áp đương thời, lạnh nhạt nhìn xuống những người đó.

Có người hơi tránh lui, có người lùi lại một ít, còn có người lù lù bất động, vẫn lộ ra bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, yên lặng tìm kiếm.

Một tiếng thở dài có bất đắc dĩ, cũng có tang thương vang lên trong mảnh vòm trời lạnh như băng đó, có một gương mặt hiện lên trong làn sương máu đỏ thắm và vật chất năng lượng đang lan tràn đó.

Là Lê Đạt!?

Dương gian, sau khi một số danh sơn chiếu rọi ra cảnh tượng này thì rất nhiều người đều kinh hô, mà môn đồ nhất hệ Võ Phong Tử đều yên lặng đi, cảm thấy muốn hít thở không thông.

Sao ông ta lại xuất hiện?!

Lê Đạt chưa chết, còn sống sao?

“Sư tôn!” Trước kia cường giả kia kêu to, kích động đến run rẩy, một nam tử liều mạng xông thẳng lên trời cao, tiến vào trời sao ảm đạm.

“Sư phó... Ngài phải tồn tại!” Một nữ tử khóc không thành tiếng, cũng nhanh chóng lao ra vực ngoại.

“Đại ca, ngài là Đại Hắc Thủ tiền sử, ai cũng không giết chết được ngài mới đúng!” Lão cổ cũng kích động kêu to, hắn muốn đi đến vực ngoại cũng không được, bởi vì thực lực không đủ, năng lượng trật tự còn lại trong mảnh trời sao kia đủ để tiêu diệt vô số sinh linh.

Vực ngoại, nơi nơi đều là xác của các ngôi sao, dòng máu đỏ tươi có vật chất năng lượng phóng xạ không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.

Võ Phong Tử chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt, đồng tử kim sắc không có một tia gợn sóng, vô tình nhìn gương mặt tái nhợt của Lê Đạt mà nói: “Cần gì kia chứ, đã chết rồi thì không cần quyến luyến thế giới này nữa.”

Mọi người lập tức suy đoán, đây chỉ là hồi quang phản chiếu, là ý thức mơ hồ cuối cùng của Lê Đạt?

Lê Đạt mở miệng: “Ai nói ta sẽ chết đi như vậy, dù chết cũng không có khả năng chết trong tay thủ hạ bại tướng là ngươi, mạng ta do ta tự định đoạt!”

Võ Hoàng lạnh nhạt nói: “Ngươi trở về từ Đại Âm Phủ, không phải là người sống, mà chỉ là một chấp niệm, cưỡng chế kêu gọi ra sức mạnh năm đó, hiện tại tan biến còn không cam lòng sao?”

Thì ra Lê Đạt đang ở trạng thái này sao, từ khi ông ta xuất hiện đã không phải người sống, mà chỉ là một chấp niệm, không cam lòng chết đi vào năm đó nên đã tái hiện trên thế gian này?

Mọi người thật sự bị chấn động, Lê Đạt không phải chân thân năm đó, sớm đã chết đi từ năm tháng dài dòng, nhưng dù vậy còn có sức mạnh cứu cực đó!

Vậy thật sự quá kinh thế, làm người ta kính sợ, làm người ta hoảng hồn, nếu ông ta thật sự còn sống thì sẽ cường đại đến mức nào? Chuyện này đã được định sẵn là câu đố không có lời giải.

Cả dương gian đều bị kinh sợ đến tĩnh mịch, Lê Đạt không thẹn là sinh linh uy chấn thiên cổ, hôm nay ông ta đã làm đông đảo tiến hóa giả khắc sâu cảm nhận được chênh lệch giữa mình và ông ta lớn đến cỡ nào.

Lê Đạt nhìn quét qua mảnh trời sao này rồi nói: “Ta trở về là muốn ngắm nhìn mảnh cố thổ này, núi sông này, cũng muốn hiểu biết bức tường năm đó bị đẩy ngã là do bọn lính hầu nào, có ai từng bỏ đá xuống giếng.”

“A, không có ý nghĩa!” Sâu trong trời sao ảm đạm, có người lạnh lùng cười.

Võ Hoàng nói: “Hiện tại ta thực cảm ơn ngươi, hẳn đã mang về vật cũ mà ta cần đến, ta ngửi được khí tức của nó nằm ở gần đây.”

Lời nói này vừa vang lên thì ánh mắt của những người trong bóng đêm còn lại cũng trở nên sắc bén hơn rất nhiều, như có tia chớp đáng sợ cắt qua hắc ám, không khí bắt đầu khẩn trương lên.

“Ngươi tin chắc ta đã chết đi thì có thể để mặc ngươi xoa bóp sao?” Lê Đạt lên tiếng, hơn nữa vào thời khắc này đã tràn ngập sinh cơ nồng đậm, ông ta lại ngưng tụ thân thể lần nữa.

“Ngươi nên an tĩnh lên đường đi xa, có lẽ càng có thể diện hơn một chút.” Võ Phong Tử lãnh khốc vô tình mà nhìn đối thủ ngày xưa.

Lê Đạt ngẩng đầu, nói: “Lê Đạt ta có từng muốn người khác đồng tình, nào cần kẻ địch an bài, nơi có ta xuất hiện thì không kẻ nào địch lại, mặc dù hôm nay phải lên đường, cũng phải thống khoái mà đi, lại đánh cho ngươi máu chó đầy đầu lần nữa!”

Loại trương dương này, loại khí phách này làm chấn động rất nhiều người, làm người ta rùng mình, nói vậy là còn muốn ra tay, muốn trấn áp Võ Hoàng tuyệt thế sao?

“Lê Đạt, quả nhiên ngươi ngạo đến trong xương. Nhưng đương kim thiên hạ, ai có thể đấu lại với ta? Ngươi đã không được!” Võ Hoàng lạnh lùng mà nói.

“Nói ta không được, năm đó ngươi còn không phải vỡ đầu chảy máu, bại lui mà đi, sau khi ta xuất thế thì ai dám chống lại?” Lê Đạt bùng nổ huyết khí ngập trời, thổi quét hàng tỉ dặm.

Bình Luận (0)
Comment