Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên mặt đất, rất nhiều người đều có chút thương cảm, rốt cuộc người vô cùng cường đại kia, cái tên tượng trung cho sự vô địch, cái thế vô song, nhưng vừa lại rất suy yếu, lẩm bẩm nói ra lời như vậy.
“Lê Đạt!” Có người nhẹ gọi.
“Đã chết!” Có người cùng thời đại từng chứng kiến sự huy hoàng của ông ta, lúc này cảm thấy thật buồn bã mất mát.
Ông ta chết đi như vậy khiến không ít người ảm đạm, không giống như Lê Đạt trong tưởng tượng của bọn họ.
Rất nhiều người thở dài, nếu thời tiền sử Lê Đạt không xảy ra bất trắc, chưa từng chết đi, chân thân trở về thì sẽ mạnh đến mức nào?
Dần dần, dương gian vang lên một mảnh sôi trào.
Yên lặng bị đánh vỡ, chấp niệm của Lê Đạt chết đi, chấn động thiên hạ, khắp nơi đều đang nghị luận, có người ảm đạm, có người thương cảm, cũng có người không sao cả, không thèm để ý, đang đánh giá ai mới là người mạnh nhất.
Sâu trong vũ trụ, bọn người kia hết sức lạnh nhạt.
Cho dù là chấp niệm của Lê Đạt cũng được, chân thân cũng thế, những cường giả ra tay đều chưa từng dao động lòng tin, tới cấp bậc này thì ai cũng có tự tin không ai đánh lại mình.
Có người sắc mặt âm trầm, thực không cam lòng. Lê Đạt tiêu tán, đại lò giải thể, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Vạn Mẫu Kim Ấn, không tìm thấy Chung Cực Thư.
Tiếp theo, có người theo dõi tàn kỳ duy nhất Lê Đạt để lại, muốn làm nó hoàn toàn nổ nát, để nó trở thành bụi bặm vũ trụ.
“Đình!” Võ Phong Tử ngăn cản, hai mắt thâm thúy, giống như một trời một vực, trong mắt có cảnh tượng đáng sợ thế giới sụp đổ, đại sao nổ tung, sấm sét ầm ầm.
Lão muốn đích thân động thủ, ngược dòng về quá khứ của Lê Đạt, để xem chấp niệm đến đây bằng cách nào, đã để Vạn Mẫu Kim Ấn ở nơi đâu.
Phía sau có người hơi chần chờ, tuy rằng rất muốn lau đi tất cả về Lê Đạt, làm tàn kỳ hoàn toàn tan biến, nhưng họ đều dừng bước chân.
Bọn họ biết Võ Hoàng có thủ đoạn cao siêu, thần thông khó lường, đặc biệt còn nắm giữ có thuật thời gian, đây là kỳ ảo cấm kỵ vô thượng, có thể quan sát quá khứ.
Thậm chí, khi tu hành đến cấp bậc tối cao, còn có thể thấm nhuần tương lai, thật sự thông cổ hiểu nay, không gì làm không được!
Võ Hoàng dùng một cánh tay nhấc đại kỳ lên, cương khí kích động, mặt cờ tàn phá bay phất phới, làm trời sao cũng rung chuyển lên lần nữa.
Mặc dù là Võ Phong Tử cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp, đây là chiến kỳ Lê Tam Long năm đó, là tiêu chí này, tuyên khắc chiến tích và máu lửa mà cả đời ông ta trải qua, mà hiện tại lại rơi vào trong tay lão.
Thân là đối thủ, làm đại đối đầu ngày xưa, cho dù trái tim lão vẫn luôn lạnh như sắt đá, không dao động, còn nhịn không được cúi đầu quan sát lá cờ này.
Trên đại kỳ có rất nhiều lỗ thủng, cả ba con rồng đều đứt gãy, có máu đen khô khốc còn ở đó, vinh quang và bi ca cả đời Lê Đạt đều nằm trên cờ này!
“Cổ Vãng Kim Lai, Thì Quang Truy Tố!”
Sau khi Võ Phong Tử mở miệng, giọng nói không có chút tình cảm nào của lão vang vọng khắp mảnh trời sao này, rung động ù ù, rất nhiều tinh hài đều bị đánh rách tả tơi.
Trong nháy mắt, đại kỳ bay phất phới, hiện ra ánh sáng mông lung, Võ Phong Tử dùng thuật thời gian suy diễn kỳ cảnh, đang truy tìm quá khứ của Lê Đạt, tìm kiếm Chung Cực Thư.
Nhưng quá trình này không phải rất thuận lợi, chủ yếu là năm đó Lê Đạt quá mạnh, quy tắc còn lại còn chưa hoàn toàn lụi tàn.
Loại người này không thể nghịch tố, chỉ cần ông ta còn tồn tại thì khó có thể bị người ta nhìn trộm.
“Đáng tiếc, chung quy ngươi cũng đã chết, cho nên không ngăn được thuật Thì Quang Truy Tố, Chung Cực Thư hiện hóa đi!” Võ Hoàng mở miệng.
Tuy nói như vậy, nhưng đây cũng là một điều rất gian nan, khi đứt khi liền, không phải thông thuận lắm, các hình ảnh mơ hồ đang lưu chuyển.
“Một mảnh đen nhánh, âm khí ngập trời, thật là Đại Âm Phủ?” Có người kinh ngạc, nhìn chằm chằm quầng sáng mông lung trên đại kỳ.
Dưới sự khống chế của Võ Hoàng, thuật thời gian thực quỷ dị, lập tức soi chiếu lại quá khứ, rất nhiều hình ảnh không quan mơ hồ lập tức trôi đi, lưu lại một vài cảnh tượng quan trọng nhất.
Bọn họ đều nhíu mày, không gian Lê Đạt đang đứng rất hữu hạn, chỉ là một khối tử địa?
“Hả?”
Bỗng nhiên, Võ Phong Tử ý thức được trong đó có vấn đề lớn, mặc dù Lê Đạt đã chết, hình như cũng đang cố ý che đậy chân tướng, không muốn người ta biết bí mật của ông ta.
“Các vị trợ giúp ta một tay, đánh tan mảnh sương đen này!” Võ Hoàng nói.
Bởi vì hành động của lão quá nghịch thiên, vốn bị thiên địa bài xích, cho nên hiện tại có chút quá sức, đành nhờ những người còn lại tương trợ.
Chủ yếu là vì chuẩn bị năm đó mà Lê Đạt bố trí, cố ý che đậy thiên cơ, gia tăng rất nhiều khó khăn, mà hành động nghịch thiên của Võ Hoàng giống như đang đi ngược dòng nước.
Khi một mảnh sương đen bị bọn họ hợp lực đánh tan thì quầng sáng mông lung xuất hiện vết rách, sắp tan rã, hỏng mất.
“Định!” Võ Phong Tử giơ tay chỉ một cái, chùm tia sáng bao trùm, làm hình ảnh trên đại kỳ ổn định.
Giờ khắc này, bọn họ đều ra tay, tới thời khắc mấu chốt, bọn họ không muốn thất bại trong gang tấc, đều muốn nhìn thấy Lê Đạt làm cái gì, để lại cái gì.
Trong nhất thời, đại đạo nổ vang, phù văn phức tạp mà đáng sợ đang đan chéo, sáng lạn như cầu vòng, chiếu sáng vòm trời đen nhánh.
Hiện tại mảnh trời sao rách nát này có năng lượng còn nồng đậm, kinh người hơn cả cuộc đại chiến trước đó, có thể đoán ra những người này coi trọng đến cỡ nào, đều không hề giữ lại.
Bọn họ muốn vén ra làn sương mù, nhìn xem Lê Đạt muốn che giấu cái gì.
“Tìm được rồi, phá vỡ!” Võ Hoàng quát.
Một mảnh sương mù như lụa mỏng bị ông ta đánh tan, lộ ra chân tướng, đó là Đại Âm Phủ sao?
Vùng đất lạnh lạnh như băng, vòm trời u ám, những ngọn núi đá nham thạch không trật tự, một cái thạch quan bị khóa lại trong rừng đá đó.
Nhìn kỹ thì rừng đá ấy đều là quy tắc biến thành.
Có lẽ mảnh đất khóa quan tài đó cũng là do quy tắc suy diễn.
“Quan tài là thật, Lê Đạt đã chết, di hài ở bên trong? Ta cảm ứng được khí tức của hắn, tin chắc thi hài hắn đã hư thối, chân linh vĩnh tịch.” Võ Hoàng mở miệng.
Tới trình độ của bọn họ thì trực giác rất đáng sợ, thần giác nhạy bén, sau khi ngược dòng đến quá khứ, trong lòng lập tức có đáp án.
Một cái vại đá rách nát, nhìn kỹ thì nó được tạo thành từ... Thế Giới Thạch?!
Đồng tử của bọn họ co rút lại, đối với những sinh vật cứu cực như bọn họ thì đó cũng là chí bảo, là căn cơ chi thạch của một thế giới, bị luyện hóa thành quan tài.