Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ khắc này, hai đệ tử đều bi thương cùng cục, khổ sở thay cho sư phó, đau lòng mà nhào tới, muốn đỡ lấy tấm thân lung lay sắp đổ của ông ta.
Nhưng bọn họ lại không bắt được cái gì, thân thể trong suốt rơi đầy quang vũ, sắp tan đi!
Đúng lúc này, một tiếng rống bi thương truyền đến, vang vọng mảnh tuyệt địa này: “Đại ca, ta còn sống, ta tới rồi! Ta đến vấn an huynh, huynh còn có lão huynh đệ tồn tại!”
Một bóng người chạy tới, từ trẻ tuổi biến thành già nua, khôi phục khuôn mặt quá khứ của hắn, đó là lão cổ!
“Đại ca, ta biết huynh nhất định sẽ đến nơi này, ta nổi điên tìm Tràng Vực truyền tống, không muốn sống mà chạy đến, rốt cuộc cũng tới rồi, đại ca, ta là huynh đệ phế vật Cổ Trần Hải của huynh đây!”
Lão cổ đầy mặt phong sương, già cả mà tang thương, lảo đảo vọt đến rồi khóc lớn nói: “Đại ca, huynh không phải một mình, huynh đệ lão cổ của huynh còn sống, tuy rằng thực phế vật, trước nay không thể giúp huynh, nhưng ta vẫn luôn đợi huynh trở về, huynh còn có lão huynh đệ này là ta, ngươi không cô đơn!”
Lão cổ cũng chụp hụt, té ngã trên mặt đất rồi lại bò lên, hắn xuyên qua hư ảnh trong suốt kia, quang vũ bay ra, Lê Đạt đã sắp không thành hình.
Nhưng lúc này Lê Đạt đã lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Vẫn lỗ mãng như vậy, không có ta chống lưng cho đệ thì ít gây hoạ lại, đừng đắc tội với người ta nữa, thật sự không được thì trực tiếp lánh đời nấp đi, bằng không sẽ bị người ta giết chết.”
Mặt lão cổ đầy nước mắt, trong lòng bi thương, kêu to: “Đại ca, huynh sẽ không chết, ta gây hoạ huynh bảo vệ ta, Võ Phong Tử tính là cái rắm, cũng dám xưng hoàng? Ta còn muốn diệt hắn đây, đại ca sẽ không chết, còn phải chống lưng cho ta nữa!”
Nói tới đây, lão cổ khóc không thành tiếng, đã nói không ra lời, hắn biết cho dù làm thế nào cũng là phí công, Lê Đạt sắp chết, sắp biến mất.
Lê Đạt vỗ vỗ đầu vai hắn, nhưng bàn tay lại tán loạn.
“Đại ca!” Lão cổ hoảng sợ kêu to.
Hai đệ tử bị thương mà rơi lệ.
“Đại ca, chúng ta đi đến nơi tiếp theo đi!” Lão cổ hô, hắn sợ thời gian không còn kịp rồi, sợ Lê Đạt không thể bù đắp hết tiếc nuối.
Không lâu sau đó, lão cổ dẫn đường, bọn họ tới Âm Châu. Hắn cho rằng Lê Đạt nhất định rất muốn tới nơi này, hồng nhan tri kỷ của Lê Đạt liền chết ở đây, ngoài ra năm đó khi muốn tiến công Đại Âm Phủ, Lê Đạt cũng xảy ra chuyện ở chỗ này.
“Tới nơi này nhìn một chút cũng tốt.” Lê Đạt nhìn ra xa, vẻ mặt phức tạp, người ngày xưa, giọng nói và dáng điệu nụ cười ngày trước hiện ra, nhưng ông ta lại lắc đầu thở dài.
“Sư nương được an táng tại châu này.” Nhị đệ tử của Lê Đạt mở miệng khẽ nói.
“Nàng à.” Lê Đạt thở dài một hơi, lắc lắc đầu, đến cuối cùng vẫn nhìn ra mặt đất xa xa.
Vẻ mặt này, bóng dáng này của ông ta làm người ta cảm thấy thật đau lòng, cho dù là hai đệ tử hay lão cổ cũng bi thương cùng cực.
Bọn họ biết, ông ta đã chấp nhận đời này không còn gặp lại.
Cuối cùng, Lê Đạt như bật khóc, lại như đang cười, sau đó thân thể phai nhạt, hóa thành quang vũ, hóa thành hạt bụi, theo gió mà đi, không còn bóng dáng, không còn dấu vết.
Như bật khóc, lại như đang cười, ông ta hóa thành hạt bụi, tan biến theo làn gió, từ đây không bao giờ gặp lại trên thế gian.
“Đại ca!” Lão cổ đầy mặt nước mắt, nhào vào mảnh đất quang vũ lụi tàn, té ngã ở nơi đó, như dã thú bị thương mà gầm lên.
“Sư phó!” Hai đệ tử đau thương, nước mắt rơi như mưa, quỳ trên mặt đất mà run rẩy, dùng tay nâng lên một ít đất.
Đôi tay nữ đệ tử đang run run, ôm đất vào trong lòng, muốn ôm lên trên người đểgiữ lại Lê Đạt, nhưng thật ra không có cái gì cả.
“Người là anh kiệt cái thế, tuyệt đại vô song, trước nay chưa bao giờ thua, sao lại chết được? Sư phó!” Nữ đệ tử khóc lớn, nước mắt làm mơ hồ hai mắt, thổn thức như rỉ máu.
Người đệ tử còn lại cũng nước mắt như suối phun, không ngừng dùng đầu dập xuống mặt đất, bang bang thanh đánh rách tả tơi vùng đất lạnh Âm Châu, hắn hận không thể chết thay, đổi về tánh mạng của Lê Đạt.
“Đại ca, sao huynh lại chết? Ngươi đã nói, trời cũng không thu được huynh, huynh sẽ không chết.” Lão cổ run run rẩy rẩy, bi thương kêu gào: “Huynh mau trở lại được không?”
Thật ra hắn biết Lê Đạt khó có thể trở lại, hóa thành quang vũ, hóa thành hạt bụi, không thấy được trên thế gian nữa, đã không còn dấu vết.
“Sư phó, ta nguyện đổi mạng mình để người ở lại nhân gian, người đừng chết!” Nữ đệ tử ôm lấy chặt nắm đất đó, nước mắt lẫn máu, không ngừng kêu lên.
Cùng lúc đó, sâu trong trời sao, đại chiến cũng kết thúc!
Cái lò khổng lồ tan rã, vạn đạo đứt đoạn, tất cả hư ảnh đều nổ tung, hóa thành quang vũ rồi rơi xuống, rốt cuộc trận chiến này cũng hạ màn.
Về Lê Đạt, hiện trường chỉ còn lại một cây chiến kỳ tàn phá, nó chìm xuống, muốn ngã vào vực sâu vũ trụ, lún vào hắc ám vô biên.
Cuối cùng lại hạ màn như vậy, chấp niệm của Lê Đạt ở Âm Châu và những giọt máu còn lại trong trời sao cùng tán loạn một lúc.
“Đã chết, Lê Đạt thật sự đã chết như vậy!”
Vô số người lẩm bẩm, đều có chút khó mà tin được.
Sau khi chiến trường tan rã, có một phần quang vũ rơi xuống, bay ra khỏi trời sao, rơi xuống mặt đất dương gian.
Đáng tiếc, tuy rằng những quang vũ mỏng manh đó thực ngoan cường, nhưng chung quy vẫn không thể bay ra khỏi sao trời, chỉ tán loạn trong mảnh vũ trụ lạnh như băng kia.
Cuối cùng chút lưu quang còn sót lại cũng dập tắt.
Tuy rằng đã tới gần dương gian, rất nhanh có thể rơi xuống mặt đất, nhưng nó vẫn tan lại, không để lại chút gì nữa.
“Ta chỉ muốn trở về nhìn dương gian, nhìn mảnh cố thổ này, nhìn những núi sông đó một lần...”
Đây là những lời nói còn lại cuối cùng của Lê Đạt, thực suy yếu, cũng thực mờ ảo, nó bay bổng khắp trong trời sao, sau đó tất cả đều yên tĩnh, trở thành một mảnh hư vô.
Khắp dương gian hoàn toàn an tĩnh, đã không còn âm thanh nào nữa.
Người đã từng cường đại như vậy đã chết đi như thế, đi đến điểm cuối của sinh mệnh ngay trước mặt thế nhân.
Có lẽ, ông ta sớm đã chết ở tiền sử, hiện giờ trở về chỉ là một chấp niệm, ông ta muốn trở về ngắm nhìn cố thổ, ngắm nhìn núi non quen thuộc, ngắm nhìn mảnh đất Bộ Chúng an giấc ngàn thu lần cuối, cho nên ông ta dùng hết sức lực, đánh xuyên qua vách ngăn âm và dương, trở về dương gian.
Lòng có chấp niệm, thiên cổ không tiêu tan, trước khi diệt vong, tâm nguyện của ông ta đã được hoàn thành hay chưa?