Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2997 - Chương 2998: Tái Hiện Hôm Qua (1)

Thánh Khư Chương 2998: Tái hiện hôm qua (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lê Đạt điên cuồng tiến công, không chỉ Thông Thiên chi hương trong lò đang cháy, cả hư ảnh của Lê Đạt cũng bị bậc lửa, còn có cả cái lò đang cùng thiêu đốt.

Quả thực là muốn tế luôn một thế giới, mang đi mấy đại cao thủ.

Phanh phanh phanh!

Lúc này, sắc mặt bọn họ đều rất khó xem, tâm đầu huyết của Lê Đạt hóa hình lao ra, cư nhiên có được lực công kích làm cho người ta sợ hãi, đánh xuyên qua quầng sáng phòng ngự của bọn họ như vậy.

Có người bị đấm cho mặt mũi bầm dập, cái trán nổ tung.

Rốt cuộc, Võ Phong Tử cũng không thể tránh đi, mấy chục Bất Diệt Thân trở về thành một, nhưng vẫn bị đuổi theo mà đấm, Lê Đạt đang đánh hội đồng lão, làm lão đầy đầu là máu, ngạch cốt cũng xuất hiện vết rách.

“Ha hả, Lê mỗ cảm thấy thật thoải mái, ta nói phải đánh nát đầu chó của các ngươi thì nhất định sẽ làm được, thực hiện hứa hẹn!”

Lê Đạt cười to, cả người tỏa ra ánh sáng xán lạn, có thể nhìn thấy, bóng dáng của ông ta đã phai nhạt đi rất nhiều, lò lớn cũng trở nên trong suốt.

Vạn đạo bị đốt cháy, hình thể cũng tan tành!

Bọn họ giận dữ, muốn đánh giết ông ta.

Nhưng lúc này Lê Đạt đã không còn quan tâm, sau khi đánh hội đồng bọn họ lần nữa thì một ánh lưu quang bay ra, ngưng tụ thành hình thể của ông ta rồi bay về hướng mặt đất chốn dương gian.

Từ chiến trường lao ra một ánh lưu quang, hóa thành thân thể hữu hình. Ông ta bước chậm dưới trời sao, đi một mình trong vực ngoại, trên mặt Lê Đạt mang theo hồi ức, nhớ tới những chuyện của xưa kia.

“Tâm nguyện chưa xong, chấp niệm không tiêu tan, thật ra ta chỉ muốn trở về dương gian nhìn một lần mà thôi...” Lê Đạt khẽ nói, cảm xúc có chút suy sụp, có chút trầm trọng.

“Sư phó!” Một nam tử hai mắt rưng rưng đi theo phía sau ông ta, cả người đang phát run, cảm giác vô cùng khó chịu, hắn biết sư phó không được, chấp niệm sắp tiêu tan.

“Sư phó, người... Sẽ không chết!” Còn có một nữ tử đang khóc, nhìn bóng dáng xán lạn kia, mặt nàng đầy nước mắt, vẻ mặt hết sức hoảng hốt.

Nàng nghĩ tới năm đó, sư phó Lê Đạt phong thần như ngọc, dũng mãnh khắp thiên hạ, ai có thể địch lại? Dương gian đều phải kính phục, không ai dám tranh phong.

Đó mới thật sự là phong thái cái thế vô địch!

Nhưng hiện tại, ông ta thực suy yếu, sắp phải biến mất khỏi thế gian.

“Sư phó, ta nguyện lấy mạng đổi mạng, để người được ở lại thế gian!” Nữ tử khóc ròng và nói.

Tên nam đệ tử kia mang đầy tang thương, lại rất bất lực, lộ ra vẻ mặt bi thương và tôn kính, có xúc động muốn khóc lớn, hắn nói: “Sư phó, làm sao mới có thể cứu ngài? Ngài đã luyện thành vô thượng chi pháp mà năm đó ngài đã nói, có thể trấn giết bọn họ đúng không?”

“Sư phó, cả đời người bất bại, vĩnh thế vô địch, có thể áp chế tất cả bọn họ!” Nữ tử khụt khịt mà nói.

“Vi sư chỉ là một tia chấp niệm, sao có thể làm được? Dù là ta, cũng không phải cái gì cũng làm được, đánh bọn họ là thuận theo tình thế, thật ra tâm nguyện của ta chỉ là muốn trở về nhìn một chút thôi.”

Lúc đang nói chuyện, bóng dáng Lê Đạt càng phai nhạt một ít, có chút trong suốt.

“Sư phó!” Hai người kêu lên sợ hãi, mang theo bi thương vô tận.

Lúc này, Lê Đạt cất bước về phía trước, tiến vào mặt đất dương gian, một bước đạp ra thì núi sông đảo ngược, nhanh chóng đi ngang qua một châu rồi lại một châu, như đang tìm kiếm cái gì.

Rốt cuộc, ông ta dừng lại trên một châu nào đó, than nhẹ một tiếng, nhìn một mảnh đất chết hoang vu và nói: “Năm đó, có không ít lão huynh đệ đều chết ở nơi này, ta tới thăm các ngươi.”

Ông ta ngồi trên một khối núi đá, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, một vò rượu xuất hiện, ông ta tự uống một ngụm, lại rơi xuống từ thân thể trong suốt.

Ông ta bất đắc dĩ cười, đổ hết vò rượu lên mảnh đất màu đỏ đậm này rồi nói: “Các lão huynh đệ, uống đi, thời gian trôi qua quá xa xăm, dung mạo của một vài người đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ của ta, sắp không còn nhớ rõ nữa, nhưng ta thật sự rất nhớ các ngươi.”

Lúc này, Lê Đạt có chút trầm thấp, có chút thương cảm, cho dù tu hành đến cảnh giới của ông ta thì vẫn còn mang theo tất cả cảm xúc mà phàm nhân nên có, chưa từng bị xoá bỏ do mạnh lên.

Không lâu sau đó ông ta đứng dậy, trên người có vô số quang vũ rơi rụng, bóng dáng càng trong suốt, không vững chắc.

Lê Đạt rời đi nơi này, trên đường quang vũ trôi đi, bóng dáng ông ta lay động, dựa theo ký ức, ông ta tiến vào một châu, khác đi tới một dãy núi lớn được xưng là tuyệt địa.

“Những người, những huynh đệ xuất chinh cùng ta ngay khi tài năng của ta mới xuất hiện, mới quật khởi năm đó hầu như đều chết trận và chôn ở nơi này, Bộ Chúng năm đó đều tan thành mây khói, không bao giờ có thể thấy được.”

Nơi đây để lại cho ông ta ấn tượng quá sâu, những lão binh, những chiến tướng, cả đám lão huynh đệ khi đó cùng quật khởi, cùng trưởng thành với ông ta, đến cuối cùng phần lớn đều điêu tàn, mỗi một lần hạ táng đều bi thanh rung trời.

Bộ Chúng năm đó không còn ai tồn tại, đều đã chết đi!

Lúc này, Lê Đạt đổ rượu xg đất, vứt bỏ vò rượu, thân thể lung lay, phát ra tiếng gầm nhẹ như đang khóc, lại giống như tiếng cười thê lương.

Phía sau, một nam một nữ đi theo cũng đau thương, đau lòng cho sư phó của mình, không muốn nhìn thấy ông ta như vậy, ông ta là Lê Đạt vô địch, tuyệt thế vô song, sao có thể rơi lệ, sao có thể bi thương?!

“Sư phó!” Hai người nghẹn ngào.

“Không ai... không còn ai nữa, Bộ Chúng của ta, đám huynh đệ của ta, tất cả đều rời khỏi ta rồi, đều chết trận, bị an táng trong năm tháng, chôn dưới hoàng thổ. Là ta có lỗi với các ngươi, phụ các ngươi, ta trở về quá muộn, không gặp được ai nữa cả...” Thân thể Lê Đạt lay động, đứng đó khẽ nói nhỏ, như muốn triệu hoán những người đó trở về.

“Thật ra, ta trở về... Không cầu gì nữa, chỉ hy vọng hôm qua tái hiện, có thể nhìn thấy các ngươi, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc mà thôi!”

Lê Đạt lẩm bẩm, thực thương cảm, thân thể bay ra vô số quang vũ, trở nên càng trong suốt.

Ông ta vung tay lên, rất nhiều vùng núi rạn nứt, đất đá lăn xuống, trong thoáng chốc, một rồi lại một hư ảnh hiện ra, có người ăn mặc giáp trụ tàn phá, có người dùng chén lớn uống rượu, có người đang băng bó vết thương.

Lê Đạt duỗi tay, sờ soạng về phía trước, muốn đụng vào từng gương mặt kia, đó đều là lão huynh đệ quen thuộc, là Bộ Chúng và cố nhân ngày xưa.

Nhưng hư ảnh tan biến, tất cả thành khói bụi.

“Chung quy vẫn không phải các ngươi!” Ông ta than nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment