Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thái Hằng mở miệng, nói: “Ta cảm nhận được khí cơ tán loạn của Lê Đạt, chết có chút thảm a, thân thể bị ăn mòn, hoàn toàn mục nát, mất đi tất cả thần tính, mà hồn quang cũng hủ bại, cuối cùng trở thành bụi bặm.”
“Hả, đó là...” Một người khác hô nhỏ.
Rốt cuộc có phát hiện trọng đại, ở nắp quan tài có đè ép thứ gì đó, dẫn tới quan tài này không hoàn toàn khép kín.
“Một cục đá?”
“Không, là Vạn Mẫu Kim Ấn!” Võ Hoàng mở miệng.
Quan tài có khe hở, dưới cái nắp quan tài chưa từng đóng kín có một tiểu ấn, thoạt nhìn không có gì nổi bật, chỉ là Võ Phong Tử tin đó chính là Vạn Mẫu Kim Ấn!
“Lê Đạt thật là ác ôn, hắn cố ý để Vạn Mẫu Kim Ấn ở nơi đó, rõ ràng để cho người ngược dòng xem, làm ngươi do dự.” Một người thở dài, có chút cáu giận.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, quan tài này rất nguy hiểm, nếu thật sự qua đó thì phải đích thân khai quan lấy ấn, khẳng định phải trả cái giá kinh người.
Dù sao nơi đó cũng là Đại Âm Phủ!
Đối với tiến hóa giả thực lực đủ mạnh, có thể ngược dòng đến đây, Lê Đạt cũng chẳng thèm che giấu, trực tiếp bày ra cho ngươi xem, muốn không?
“Đây là... Dụ hoặc trí mạng, liên quan đến Chung Cực Thư, tên ác ôn kia cố ý nhằm vào chúng ta, để ngươi tiến thối lưỡng nan!” Một người oán hận mà nói.
Chung Cực Thư rất quan trọng, nhưng ai dám tùy tiện vì nó mà đặt chân vào Đại Âm Phủ?
“Lại ngược dòng!” Võ Hoàng mở miệng, muốn tìm tòi rõ ràng hơn một ít, thậm chí lão muốn biết tất cả những chuyện Lê Đạt gặp phải năm đó, trong nháy mắt xảy ra bất trắc đã trải qua cái gì.
Đáng tiếc, quá khứ Lê Đạt xảy ra chuyện ở Âm Châu không thể ngược dòng, bởi vì liên quan đến quá nhiều thứ.
Có lẽ trong đó cũng phải tính luôn cả bọn người Võ Phong Tử, năm đó xem như đã tham dự một phần.
Oanh!
Sương mù chấn động, quan tài càng rõ ràng, thậm chí có thể cảm nhận được nơi đó sức mạnh quy tắc, thấy được các loại mảnh nhỏ đại đạo đang lưu chuyển.
“Hả, sao ở Đại Âm Phủ lại có khí tức đại đạo dương gian, có quy tắc dương gian tràn ngập?!” Một người kinh dị.
“Đi Âm Châu!” Võ Hoàng mở miệng, sau đó, dưới chân lão đã xuất hiện một đại đạo lộng lẫy, xuyên thủng vũ trụ, lan tràn về hướng xa xôi vô tận.
Bọn họ đều khởi hành, chạy tới mặt đất dương gian.
Sau đó không lâu, bọn họ đáp xuống Âm Châu, mà lúc này đám người lão cổ sớm đã cảnh giác rời khỏi đó một thời gian.
Võ Hoàng có nghi ngờ, có lẽ nơi mà Lê Đạt táng thân, chôn quan nằm gần lới vào Đại Âm Phủ.
Nếu không thì vì sao có thể cảm nhận được mảnh nhỏ đại đạo dương gian đang chảy xuôi, có quy tắc trật tự âm và dương giao hòa đang lưu chuyển.
Trong tâm địa Âm Châu là một mảnh ách thổ, cánh cổng âm phủ xán lạn còn ở đó, cái khe ùa ra gió to, sương đen khiếp người, hai giới như sẽ bị xuyên qua bất cứ lúc nào.
Võ Phong Tử chắp hai tay sau lưng, đứng sừng sững ở nơi đây, đối mặt với cánh cổng kim sắc cổ xưa kia.
Hai mắt lão hóa thành phù văn, thời gian lưu chuyển, trật tự hóa thành thần liên rồi bay ra từ trong mắt, sau đó lại hoàn toàn đi vào cái khe của cánh cổng hoàng kim đó.
Oanh!
Mặt đất Âm Châu chấn động kịch liệt, sương đen ngập trời!
Mạnh như Võ Hoàng cũng bị đẩy lùi lại, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh hãi, lão biến sắc, cảm thấy thực chấn động, làm lão sinh ra vẻ mặt này thì có thể đoán ra kinh người cỡ nào.
“Tên vô lại Lê Đạt!” Võ Phong Tử lại mở miệng lần nữa, nghiến răng nghiến lợi.
Những người khác kinh dị, cũng sôi nổi tra xét, khiến cho cánh cổng hoàng kim chấn động kịch liệt, khí tức Đại Âm Phủ lập tức khuếch tán đến, thổi quét thiên địa mênh mông.
Sương đen cuồn cuộn, khắp Âm Châu đều bị bao trùm, trở thành một mảnh đen nhánh.
“Cái quan tài kia nằm ngay phía sau cánh cổng, đây là dụ hoặc chúng ta sao?”
“Muốn chạm vào quan tài kia thì nhất định phải đánh nát cửa này, hắn muốn chính chúng ta nối liền Đại Âm Phủ, chủ động mở ra cánh cửa cấm kỵ cổ xưa ấy!”
Giờ khắc này, bọn họ như thấy được nụ cười trào phúng của Lê Đạt, để lại đồ vật này là muốn dụ hoặc các ngươi, dám đích thân mở ra Đại Âm Phủ không?!
Không ai muốn làm tội nhân thiên cổ, quả quyết như Võ Hoàng cũng phải do dự, dừng bước không tiến, những người còn lại càng do dự, phẫn hận không thôi.
“Đây là của quý dương gian chúng ta, làm sao Lê Đạt dám đánh rơi trong Đại Âm Phủ, còn dụ hoặc chúng ta mở thông đạo này ra!” Một người tức giận nói.
“Không chỉ như vậy, các ngươi xem, trên tám góc quan tài này đều có một sợi xiềng xích, tám xích khóa quan, mỗi một dây xích đều có lai lịch bất phàm.”
“Hả, đó là cái gì? Có mấy xiềng xích hẳn là... quỹ đạo đại đạo của con đường văn minh tiến hóa khác, bị hắn cướp lấy một phần rồi luyện hóa ở nơi đó, khóa lại quan tài này?!”
Một người giật mình, những người khác nghe vậy cũng chấn động, tất cả đều động dung.
Ai dám làm ra chuyện này? Phát hiện tiến hóa chi lộ khác đã đủ chấn động cổ kim đương đại, mà Lê Đạt lại rút ra con quy tắc đại đạo của đường kia để đè lên quan tài của hắn, làm ra chuyện như vậy.
“Thật là bất chấp tất cả, khi đó hắn tuyệt vọng, không thể sống lại, đã hết toàn lực, kết quả để lại một đống cục diện rối rắm đáng giận như thế.” Có người nói.
Không nghi ngờ gì nữa, có nhiều xiềng xích đại đạo của tiến hóa chi lộ như vậy sẽ vô cùng hung hiểm, cho dù là sinh vật cứu cực cũng rất dễ xảy ra chuyện.
Dù sao đó cũng là xiềng xích đại đạo của một văn minh, tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Lê Đạt có thể dịch chuyển càn khôn, dùng để đè nắp quan tài thì cũng là một nhân tài nghịch thiên.
“Phải lấy Vạn Mẫu Kim Ấn trở về, Chung Cực Thư không thể nằm ở bên ngoài, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, đó là thứ được lấy ra từ hố táng Thiên Đế, không thể có sơ suất gì được.” Võ Hoàng mở miệng, đưa ra quyết định.
Nhưng trước đó phải chuẩn bị đầy đủ trước đã.
Những người khác cũng quyết đoán, lập tức ra lệnh cho đệ tử thân truyền mang đến một ít tài liệu mà bọn họ cần, chuẩn bị phong tỏa nơi đây, tự mình chạm vào quan tài kia.
“Có chắc chắn Lê Đạt đã chết đi, hình thần đều diệt?” Lúc này có người bỗng nói.
“Hình hư thối, thần thì thật sự đã chết, ta từng đi tọa trấn ở lối vào địa phủ để tra xét, tất cả đều không có dấu vết của hắn!” Một người mở miệng.
“Đã chết!” Võ Hoàng mở miệng, lão có một giọt chân huyết năm đó của Lê Đạt, lão từng dùng vô thượng chi pháp và thuật thời gian thôi diễn, năm đó Lê Đạt cũng đã chết, lần này chỉ là chấp niệm trở về.