Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quá độ sinh mệnh càng cao cấp càng đáng sợ, mỗi một bước đều máu chảy đầm đìa, con đường này cực kỳ gian nan, dù có phấn hoa vô địch bày ra ở trước mắt thì thất bại cũng chiếm chín phần trở lên.
Tỷ như, trên đời này cũng không tìm ra được bao nhiêu tiến hóa giả cấp Đại Vũ, chỉ cần đặt chân lên đó thì rất khó tránh phát sinh lột xác quỷ dị, kết quả không thể miêu tả.
Hiển nhiên, nơi Thái Nhất bế quan là một vùng cấm!
Ngày thường mặc dù không ai canh chừng, nhưng cũng không có sinh linh nào dám tới gần, đều trốn rất xa, trừ phi chán sống mới chủ động đi gánh chịu phóng xạ trí mạng.
Sở Phong cách xa nơi đó ít nhất cũng tám trăm dặm, căn bản không dám sơ suất, cậy vào luân hồi thổ và vại đá che lấp thiên cơ, hắn cẩn thận quan sát nó.
Mắt hắn rất tinh, sâu trong đồng tử có phù văn kim sắc lưu chuyển, thấy rõ đại khái mảnh đất kia.
Vách núi chót vót, tiên đằng màu bạc quấn quanh, sương trắng lượn lờ, có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy đây là tịnh thổ tiên gia, là động phủ cứu cực. Nhưng tiến hóa giả đều biết, năng lượng phóng xạ tỏa ra từ nơi đây quá nồng liệt, căn bản không phải mảnh đất tốt lành gì, đủ để khiến đại năng tan xương nát thịt.
Dù vậy, Sở Phong vẫn nuốt nước miếng, nửa mẫu dược điền dưới vách núi tỏa ra năng lượng quá nồng đậm, phỏng chừng có phấn hoa, tiên dược trên đời khó tìm được gì đấy.
Ít nhất, hắn thấy được Hỗn Nguyên Kim tiên quả, vật kia có thể rèn thân thể, cũng hữu hiệu với chí cường giả, nếu không Thái Nhất cũng sẽ không để đó mà nuôi dưỡng lâu dài.
Ngoài ra, còn có Phật Thức thảo, toàn thân trắng tinh như ngọc, lá như từng phật quang nở rộ, toàn thân xán lạn, đây là thánh vật có ích với cả linh thức của chí cường giả.
Không nói cái gì khác, chỉ riêng hai loại thực vật này thôi đã có thể đắp nặn lại thân thể, linh hồn, chết chín phần rồi lại lột xác, được coi là vật quý!
Sở Phong đưa mắt trông mong, nhịn không được nuốt nước miếng, đây chính là kỳ trân hiếm có trên đời, một gốc cây bất kỳ thôi cũng có thể làm cường giả bên ngoài nổi điên mà tranh đua, đầu người bị đánh thành đầu chó.
Đương nhiên, hiện tại hắn có thể thấy rõ nơi đó, cũng có liên quan đến ô quang kia, nó đã phá vỡ sương mù.
Dù sao nơi này cũng là nơi Thái Nhất tọa quan, không thèm để ý đến mấy cũng có bố trí, ngày thường bị mây mù che khuất, Tràng Vực che trời.
“Tia sáng kia đâu?” Sở Phong nghi hoặc.
Hắn đang mong đợi ánh sáng kia phá vỡ nơi đây, sau đó hắn cướp bóc đôi chút rồi nhanh chóng rời đi, như vậy mới có cơ hội được chia một ly canh.
“Hả?!”
Sở Phong bỗng phát hiện tình huống không thích hợp, không thấy vách núi đâu, tiên đằng màu bạc quấn quanh trên đó cũng đã biến mất.
Tiếp theo, hồ nước trong rừng đá cũng tan biến, tất nhiên hồn hoa tám màu cũng không còn, đó chính là đại dược giá trị cao ngất mà!
“Con… mẹ nó!”
Sở Phong bi ai phát hiện, hình như vị kia không tính để lại cái gì cả, cả cây thuốc trước sơn môn —— Xích Kim tùng, cũng không buông tha, đều vẻ mặt theo sơn môn rồi.
Hắn cảm thấy, nếu cả những dược thảo ngoài rìa mảnh đất cũng bị rút đi thì phỏng chừng dược điền cũng không còn lại cái gì.
Sở Phong cũng chỉ có thể cầu nguyện, đều ngắt sạch sẽ đi, để lại cho ta một lớp đất là được, ta chỉ cần thổ chất bị phóng xạ nhiều năm trong dược điền thôi!
Hiển nhiên, hắn nghĩ nhiều!
Vèo một tiếng, giống như sơn môn bỗng biến mất, hồ nước tan biến, cả khối dược điền cũng đột ngột... Không còn, bốc hơi mất tăm tích!
“Làm người không thể quá hiểm độc, ngươi không để lại được cả sợi lông luôn sao!?” Sở Phong trừng mắt như muốn nứt ra, cả lồng ngực cũng phát đau.
Sau đó hắn nhìn thấy cả tuyệt địa đều trờ nên thấp bé, như bị thứ gì vô hình tước đi một đoạn, nuốt mất mấy thước.
Sở Phong trừng to đôi mắt, đây không phải ảo giác, mà là chuyện thật sự xảy ra, nơi Thái Nhất bế quan không ngừng thiếu hụt các loại cảnh vật.
Tới cuối cùng, đừng nói là vách núi, nơi đó không còn cả đất bằng, trở thành một cái hố to đen nhánh.
Đầu tiên là chém núi, sau đó đào đất thành hố!
Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ một ô quang quét qua, sau đó không còn lại cái gì cả.
Giờ khắc này, tia sáng kia thật sự là đen đến mức làm Sở Phong hốt hoảng, nó dọn sạch sẽ hết, cả đất đá cũng không dư thừa, đào đất trăm trượng, cướp đi tất cả.
Nếu Thái Nhất trở về thì còn có thể bế quan ở nơi này sao? Thả nước vào thì đã có thể làm hồ lớn nuôi cá!
“Nó có mục đích, đang tìm kiếm thứ gì, không muốn bỏ lỡ, cho nên mới tàn nhẫn như vậy?”
Tia sáng làm người ta hốt hoảng chợt lóe rồi biến mất như vậy.
Sở Phong nhìn lại, cũng quyết đoán trốn chạy, thật không dám nán lại nơi chết tiệt này, mọi thứ đều bị dọn hết, lúc này thò lại gần không phải vội vàng đi gánh tội thay sao?
“Sở mỗ ta hoành hành thiên hạ, lần này làm trời làm đất là vì cứu người, ta không chen vào mấy chuyện phiền phức đó, ta chạy lấy người!”
Hắn an ủi chính mình như vậy, nhưng trên đường đi hắn cứ ngẫm nghĩ, hình như phương hướng ô quang kia rời đi nhất trí với nơi hắn muốn đến.
Hắn nghi ngờ trong lòng, cẩn thận cân nhắc, ven đường có địa điểm nổi danh nào đáng để hạ độc thủ không?
“Viện nghiên cứu Hắc Huyết?” Sở Phong không quá xác định.
Đây là một cơ cấu nghiên cứu rất nổi danh, sâu không lường được.
Lời đồn kinh người nhất chính là, thật ra viện nghiên cứu Hắc Huyết là một trong những ngọn nguồn hắc ám của thế giới ngầm!
Đương nhiên, không có mấy ai tin tưởng.
Trong mắt thế nhân, nó là một trong những cơ cấu thần thánh cống hiến nhiều nhất cho dương gian, tuyệt đối không phải ngọn nguồn hắc ám của thế giới ngầm.
Mỗi năm nó sẽ công khai rất nhiều thành quả nghiên cứu, trình bày huyền bí tiến hóa, xúc tiến tiến trình quá độ của sinh mệnh, là một cơ cấu có lực ảnh hưởng và cống hiến đều cực cao.
Sở Phong lợi dụng Tràng Vực phá không mà đi, hắn mang theo thái độ hoài nghi, tiện đường dừng chân lại ở Hắc Huyết Châu, tiếp cận nơi truyền thuyết kia.
Hắn chỉ đi ngang qua, thuận tiện nghỉ chân mà thôi.
Không ngờ hình như cấm địa viện nghiên cứu Hắc Huyết thật sự xảy ra chuyện gì!
Tổng bộ thực an tĩnh, chỉ là sau núi như có cái gì dị thường, trong thoáng chốc một ô quang chợt lóe rồi biến mất.
“Con mẹ nó, nó thật tới?!”
Trong lòng Sở Phong chấn động kịch liệt, hoài nghi có phải mình hoa mắt hay không?
Nếu không nhìn lầm thì điều này chứng minh cái gì?
Hôm nay những... Lão nhân không tổ ấm đều gặp xui xẻo!
Lui tới giữa trời sao sâu thẳm và Âm Châu đều là những ai? Toàn là sinh vật cứu cực.