Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cách đó mấy chục dặm có một ốc đảo, diện tích không nhỏ, nhưng so sánh với Thái Dương Hà giống như đại dương mênh mông kim sắc thì vẫn không đủ nhìn, chỉ như một tòa cô đảo hải ngoại mà thôi.
Sau khi tiếp cận, có thể làm người ta cảm giác được nơi đây bất phàm.
Mấy chục ngọn núi lớn trong vẻ nguy nga cũng không thiếu sự xinh đẹp, linh đằng xanh um, kỳ hoa sáng rực, đồng điện, ngọc lâu, đình đài hoàng kim hoặc đứng sừng sững trên núi hoặc treo trong mây mù.
Trừ bỏ khu vực xanh hoá có sinh cơ nồng đậm này ra thì khắp nơi đều là kim sa, có chút hoang vu.
“Một nơi thật tuyệt.” Sở Phong cảm thán.
Trong mảnh đất cằn sỏi đá này mà có được sinh cơ nồng đậm như vậy, nhất định trong địa mạch có linh sơn, dựng dục tiên khí.
“Quả nhiên đi rồi.”
Sở Phong lấy tay chạm đất, vận chuyển thần thuật Tràng Vực đoạt thiên tạo hóa, tra xét địa khí, cảm nhận các loại khí tức và sự huyền diệu này của động phủ, trong lòng hiểu ra.
Đại năng đã rời đi, không tiếp tục mai phục ở nơi này.
Đây là tác dụng tuyệt vời xuất thần nhập hóa của thủ đoạn Tràng Vực, thông qua địa khí có thể cảm giác được tất cả, hướng đi và bí mật của cả núi non đều đều nằm trong lòng hắn.
“Tử Loan còn ở đây!” Trong đôi mắt Sở Phong lóe lên thần quang.
Cô gái ngạo kiều kia chịu không ít cực khổ, sớm bị đánh về nguyên hình, hiện tại mang thân chim tước, bị nhốt trong lồng kim loại.
Nhưng lần này cái lồng sắt kim loại không được treo trên nhánh cây trong viện, mà bị khóa ở một tòa đồng điện.
“Một Thiên Tôn nho nhỏ cũng dám bắt người bên cạnh ta, gài bẫy giết ta, chán sống rồi!” Sở Phong nói nhỏ.
Nếu có người ở đây, nhất định sẽ không biết nói gì, miệng lưỡi này thật là, cả Thiên Tôn mà ngươi cũng dám dùng từ nho nhỏ để miêu tả, vậy cái gì mới được coi là lớn, Võ Phong Tử sao?!
“Có điểm bành trướng, ta phải tự xét lại.” Sở Phong lẩm bẩm, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thiếu thành ý.
Chủ yếu là không lâu trước đây, hắn nhìn thấy Lê Đạt xuất thế, đánh nhau với đám người Võ Phong Tử, thực sự kinh thế hãi tục, cả ánh mắt của hắn cũng cao lên theo.
Đương nhiên, hắn khó chịu cũng là thật, Phượng Vương tưởng mai phục giết hắn, liên lụy người bên cạnh hắn, điều này đã vượt qua điểm mấu chốt trong lòng, không giải quyết người này thì khó lòng dập tắt lửa giận.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta cũng lật úp luôn cả Hồn Quang Động.” Hắn biết gốc rễ còn ở nơi đó, không có đại năng cùng phục kích, không có Hồn Quang Động đáng sợ làm hậu thuẫn thì Phượng Vương cũng không dám gài bẫy.
Trước sơn môn có vài cây tùng lửa đỏ, cháy lên giống như cây sắt bị thiêu đỏ, toát ra hỏa tinh nhè nhẹ, dưới tàng cây có hai thụy thú nằm trên mặt đất, canh giữ sơn môn.
Sở Phong vừa đi vừa xuất kích, dưới hai chân có văn lạc Tràng Vực lan tràn ra, hai con dị thú kia vừa muốn đứng dậy rít gào thì đã bị giam cầm.
Phanh!
Chúng nó hoàn toàn chìm xuống mặt đất, không rõ sinh tử.
Sở Phong trực tiếp bước vào từ cửa chính, không chút che giấu, đằng đằng sát khí, sắc mặt lạnh như băng, dám nhằm vào hắn thì phải chuẩn bị sẵn sàng bị phản kích.
“Pi!”
Ở cổng sơn môn, trên cổ thụ có một sinh vật Thần cấp, là một con ác điểu màu xanh lá, quanh thân có khuynh hướng cảm xúc giống như thanh kim, lúc này nó muốn giương cánh tấn công, toàn thân phát ra quang hoa lóa mắt.
Đối với phàm nhân thì đây là thần linh. Nhưng Sở Phong dùng tay điểm một cái thì nó đã rầm một tiếng rơi xuống mặt đất.
Bên trong sơn môn, đình đài lầu các tọa lạc, trong hồ sen lượn lờ sương trắng, thanh hương từng luồng lan tỏa, nơi xa còn có tiên tử múa hát, đàn sáo không dứt bên tai, ca múa như mừng cảnh thái bình, thật là một cảnh tượng tốt đẹp.
Sở Phong đi nhanh về phía trước, đặt chân vào sơn môn.
Nơi hắn đi qua, dưới chân gợn lên từng đợt sóng kim sắc, vạn pháp bất xâm, ngăn cách với phía trước, tự hình thành một mảnh thiên địa, tiến hóa giả trong núi đều không cảm ứng được hắn đã đến.
Ngoại giới, cát vàng khắp nơi, một mảnh hoang vắng.
Nhưng trong sơn môn lại có cỏ xanh mơn mởn, ao hồ như ngọc thạch tan chảy, thánh thụ xanh um, mùi hương hoa và tiếng chim hót, đẹp như một bức hoạ.
Quả nhiên Phượng Vương cũng có mặt, đang mở tiệc chiêu đãi vài vị khách khứa, cũng tự mình đánh đàn.
Tên thật của nàng ta là Phượng Tuyến, tư dung xinh đẹp, cực kỳ xuất chúng, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, ngồi xếp bằng trên mặt đất cỏ xanh, ngón tay nhẹ nhàng khảy lên trên dao cầm ngọc án.
Tiếng đàn dễ nghe, như dòng suối róc rách dưới ánh trăng, như tiên tuyền đổ xuống từ núi cao, leng keng du dương, âm phù mỹ diệu hóa thành phù văn hữu hình nở rộ trong không trung, làm linh hồn người ta cũng trở nên trống trải, cả thế giới đều trở nên rõ ràng.
Một ít tường cầm và thụy thú đều xuất hiện tại nơi đây.
Mặc dù là Sở Phong cũng hơi nghỉ chân trong rừng thông bên ngoài thảm cỏ xanh, không lập tức xuất hiện, nói một cách thật lòng thì cầm nghệ của nữ nhân kia thật sự rất cao siêu.
Khi âm phù cuối cùng biến mất, cả sơn môn là một mảnh tường hòa.
Một nam tử tóc đỏ cảm thán: “Cầm nghệ của Tuyền sư muội xuất thần nhập hóa, làm trăm điểu đều bị cảm hóa, bay tới từ bát phương, đi theo cùng múa, khiến thụy thú cũng thân cận, mang theo khí tường hòa hành hương bước tới, thật sự là nhất đại cầm tiên, đăng phong tạo cực, không ai có thể sánh bằng.”
Mái tóc đẹp của Phượng Tuyến dán lên đôi má trắng trẻo, nàng ta cười thật xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận, con mắt sáng nghiêng ngó, động lòng người, làm linh thụ dao hoa ven hồ cũng ảm đạm thất sắc, mỹ diễm kinh người.
“Sư huynh quá khen, không phải con chim tước nhỏ trong đồng điện đang khóc sao? Không có hứng thú gì với tiếng đàn của ta, thậm chí có thể nói là chán ghét.”
Nam tử tóc đỏ đầu đội tử kim quan hơi mỉm cười, nói: “Con chim tước nhỏ trong âm phủ kia quá dã tính, không đủ ngoan ngoãn, nếu không lại cho ả nếm chút đau khổ, ta xem sư muội còn thiếu một chiếc áo choàng loan nhung, cánh của con chim nhỏ kia tím biếc, cũng khá xinh đẹp nên xứng với sư muội.”
Tuổi hắn ta cũng không lớn, có thể trở thành Thiên Tôn vào thời kỳ tráng niên chỉ vì là hậu đại của chủ nhân Hồn Quang Động, có cường giả tuyệt đỉnh che chở hắn lột xác, con đường tiến hóa rất bình thản, nếu không dù thiên tư mạnh đến mấy, không đủ lắng đọng cũng dễ dàng xảy ra vấn đề.
Phượng Tuyến lắc đầu, nói: “Để tạm đó trước, còn có chút tác dụng.”
Nhưng nàng rất muốn thở dài, bắt Tử Loan trở về rồi thả lưới chờ đợi, muốn chờ ma đầu Sở Phong kia tự chủ động tới cửa, kết quả chẳng có chút phản ứng nào cả.