Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3005 - Chương 3006: Bổn Cung Là Cấp Đại Vũ! (2)

Thánh Khư Chương 3006: Bổn cung là cấp Đại Vũ! (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Phượng Tuyến cứ cảm thấy như mình thể hiện sai, dùng lầm cách, có lẽ cách làm không nhanh không chậm, cái bẫy quanh co khúc chiết này căn bản không khiến tên ma đầu kia chú ý, hắn hoàn toàn không biết chuyện này.

Nam tử tóc đỏ nói: “Ta đã sớm nói, đối phó với loại người này còn dùng thủ đoạn gì? Thật sự phát hiện thì trực tiếp chạy tới nơi, đánh gục là được, thong dong cướp đi chí bảo.”

“Ta chỉ cảm thấy như vậy chơi vui hơn, ưu nhã hơn, chờ con mồi chủ động chui đầu vào lưới thì thú vị biết bao.” Phượng Tuyến bất mãn, một cái nhăn mày một nụ cười đề là phong tình.

Ưu nhã gài bẫy, con mồi, thú vị, chui đầu vào lưới, chơi vui hơn... Khi một loạt từ này chui vào lỗ tai Sở Phong, sắc mặt hắn lập tức lạnh như băng, giận tím người.

Đệ tử của Hồn Quang Động thật là ghê gớm, bắt đi Tử Loan, sau đó muốn lấy mạng của hắn, chỉ là một trò chơi, cảm thấy có chơi thật vui.

Ai cho các ngươi can đảm? Dám săn giết người của Sở mỗ này, Sở Phong nổi giận!

“Thôi, nhắc đến tên ma đầu kia quá mất hứng, đặc biệt là hiện tại, lỡ như hắn mò đến cửa thì phiền toái, hiện tại không có đại năng có thể khống chế hắn.”

Có người mở miệng, người này mặc toàn đồ đen, đôi mắt màu vàng đậm, ánh mắt đâm người, tương đối sắc bén, đây cũng là một trong hai Thiên Tôn trong số khách khứa.

Nó là một con Ly Hỏa Thiên Nha Tinh, sống trong Thái Dương Hà, có quan hệ thân thiết với Phượng Vương, nhưng hắn đắc đạo sớm hơn, đặt chân vào lĩnh vực Thiên Tôn đã tương đối lâu rồi.

Phượng Tuyến hơi nhíu mày, nói: “Trên người hắn có chí bảo mà dương gian ta đánh rơi ở Tiểu Âm Phủ, nếu có được thì nhất định có thể giúp chúng ta nhanh chóng tiến hóa. Đặc biệt là hôm nay nhìn thấy Lê Đạt trở về, đánh nhau với bọn người Võ Hoàng, chúng ta bị trùng kích quá mãnh liệt, sinh linh cấp bậc này quá đáng sợ, quả thực làm người ta tuyệt vọng, so ra thì chúng ta không bằng cả con kiến, vậy thì làm sao tự bảo vệ mình trong thời loạn thế này?”

“Sư thúc tổ bọn họ tham gia, chúng ta chờ tin tức đi.” Nam tử tóc đỏ nói, như có chút không vui, hắn nhẹ nhàng búng ngón tay ra, bùm một tiếng vang lớn, đồng điện cách đó không xa chấn động kịch liệt.

“A...”

Trong đó truyền đến tiếng kêu kinh hách quá độ, một cái lồng chim giắt trong đồng điện, một con chim nhỏ màu tím bị đánh về nguyên hình cũng bị áp chế đang run lên bần bật mà rên rỉ.

Thiên Tôn búng tay kinh sợ, nàng có thể nào không kinh hách sao?

Lông vũ màu tím đầy người nàng đều vì sợ hãi mà xoã tung, lông chim dựng lên, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, hai mắt đẫm lệ.

Mấy ngày nay nàng luôn lo lắng hãi hùng, sống một ngày bằng một năm.

Một Thần Vương trẻ tuổi mở miệng, nói: “Khi vừa tới ả còn cứng miệng, thực ngạo kiều, mấy ngày này rốt cuộc cũng biết sợ hãi, đây là thành quả thuần hóa, hoang dại cũng sẽ biến thành nuôi trong nhà.”

Cánh cửa đồng điện đã mở ra, Tử Loan nhìn thấy người bên ngoài thì thực sợ hãi, mắt to rưng rưng, nhưng vẫn sợ hãi mà yếu ớt mở miệng, nói: “Ngươi mới là hoang dại, cả nhà các ngươi đều là hoang dại.”

Tiếng nói rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy, chỉ là chung quy vẫn hô lên, cũng bị những người này nghe được.

“Ha ha...” Rất nhiều người cười to.

“Ngươi tìm đường chết!” Thần Vương kia lạnh lùng quát.

Lúc này Thiên Tôn tóc đỏ đến từ Hồn Quang Động lại đột nhiên lộ ra ý cười, nói: “Thú vị, dáng vẻ này thật đáng yêu, cho dù sợ hãi, nhưng vẫn có chút kiêu ngạo.”

“Như vậy đi, ta cho ngươi tự do, làm đạo đồng cho ta đi, thế nào?” Thiên Tôn tóc đỏ hỏi.

Tử Loan thực chột dạ, nhỏ giọng mà yêu cầu, nói: “Ngươi thả ta ra trước, ta phải suy xét nửa tháng, hiện tại ta muốn tắm gội thay quần áo, ta đói bụng... Muốn ăn thủy tinh đề cân, muốn ăn gan rồng tủy phượng, muốn ăn... Các loại mỹ thực trân quý.”

Nói xong lời cuối cùng, nàng cũng sắp chảy nước miếng.

Rất nhiều người không nhịn được mà bật cười, nó thật ngạo kiều, đã là lúc nào rồi còn dám nói điều kiện, còn cò kè mặc cả, thật là được voi đòi tiên.

“Hừ!”

Phượng Tuyến hừ lạnh một tiếng, mi tâm phụt ra một tia ngân quang, đánh vào đồng điện, lập tức làm nó không ngừng chấn động như chuông lớn, tiếng vang thật lớn đinh tai nhức óc.

Nàng ta được tôn là Phượng Vương, hai chữ tủy phượng phạm vào kiêng kị của nàng ta.

Tử Loan hét thảm một tiếng, bị một quang huy ngân bạch đánh trúng, bay ngược ra ngoài, đánh vào lồng sắt kim loại, thân thể co rút, dùng hai cánh ôm đầu, không ngừng phát run.

Phượng Tuyến xuất thân từ Hồn Quang Động, điểm mạnh nhất của đạo thống này là nghiên cứu đối với hồn lực, bất cứ thuật pháp nào cũng có liên quan đến hồn quang, vừa rồi nàng ta đã tiến hành công kích tinh thần.

Thương thế của Tử Loan cũng không trọng, nhưng đây là một loại đe dọa tâm linh, nếu quá kích nói thì sẽ để lại ám ảnh tâm linh cả đời.

Hiển nhiên nàng cũng biết, lớn tiếng kêu lên, ủng hộ chính mình mà nói: “Thật ra... Ta không sợ, còn không phải là công kích tinh thần sao, không có gì ghê gớm, lão yêu bà ngươi không hù dọa được ta!”

Khi nói lời cuối cùng, nàng chỉ nhép môi không phát ra tiếng, bởi vì sợ bị trả thù, sợ chịu khổ hình.

“Tuy rằng ngươi không phát ra tiếng, nhưng ta biết ngươi đang nói cái gì, vả miệng!” Phượng Tuyến lạnh giọng nói.

Lúc này, hai thị nữ lập tức bước nhanh qua, trên mặt mang theo ý cười, nhưng lại rất lạnh, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm chuyện này.

“A, các ngươi không được lại đây, ta rất lợi hại, coi chừng ta bị kích thích rồi thức tỉnh Đạo Quả cấp Đại Vũ kiếp trước, một ánh mắt thôi cũng có thể đè sụp chư thiên, đánh chết các ngươi!” Tử Loan là miệng cọp gan thỏ điển hình, hù dọa người khác rồi cũng cổ vũ cho chính mình.

Hai thị nữ cười nhạo, tới gần đồng điện rồi nói: “Cũng không phải lần đầu tiên vả miệng ngươi, ngươi mau thức tỉnh đi, để chúng ta nhìn xem cường giả cấp Đại Vũ lợi hại đến mức nào.”

“Ô... Ta nhớ nương, nương ở nơi nào? Còn có gia gia nữa, người mau tới cứu ta!” Tử Loan khóc, đây là bị bức bách đến sợ hãi cực độ nên mới phát ra thương tâm, bất lực từ đáy lóng, trong đôi mắt to không ngừng rơi nước mắt.

Bên ngoài lồng sắt kim loại, hai thị nữ cười thật vui vẻ, không chút đồng tình, không hề thương hại.

“Tên buôn người ngươi ở nơi nào, Sở đại ma đầu mau tới, người ở nơi này rất hung dữ, người của dương gian không thân thiện chút nào cả, mau tới cứu ta, là ngươi liên luỵ ta, kẻ lừa đảo, tên buôn người, đại ma đầu, ô... Cứu mạng!”

Tử Loan khóc kêu, đây không phải lần đầu tiên bị người ta dụng hình, nàng lớn tiếng kêu gọi, không muốn lại bị ngược đãi.

Bình Luận (0)
Comment