Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 3012 - Chương 3013: Quan Tài Chặn Cửa Làm Vạn Giới Hoảng Sợ (2)

Thánh Khư Chương 3013: Quan tài chặn cửa làm vạn giới hoảng sợ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Dựa theo ghi chép, trải qua đại chiến, người kia ngăn chặn chỗ bầu trời hổng, ngăn cản nguồn tai hoạ lan tràn, hơn nữa đời sau cũng có Thiên Đế vô thượng chắn cổng, lấy mẫu khí đỉnh trấn áp, đáng tiếc tấm bia đá đã bị tàn phá, ghi chép cũng hữu hạn.”

Sinh vật cứu cực của thế giới ngầm cảm thấy thật đáng tiếc, năm đó, trong lòng lão cũng có xúc động, nhưng khi thực lực cường đại, lại không mấy tin ghi chép đi, nghĩ rằng không đúng sự thật.

Mà nay nhìn thấy quan tài chặn cửa, nhớ tới chuyện xưa, làm sống lưng lão lạnh lẽo, chi chép trên tấm bia đá kia có khả năng là thật, không phải là khuếch đại.

Những lời này của lão lại làm bọn người ở đây chấn động, không chỉ chắn cửa một lần sao?!

“Có phải chúng ta cũng sẻ có ngày phải đi chắn hay không?” Có người nói nhỏ.

Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều thay đổi, hiện tại bọn họ đang làm gì? Không phải chắn cửa, mà là phá cửa!

“Chúng ta còn phải tiếp tục tiến hóa, bằng không...” Có người mở miệng, đồng thời lắc lắc đầu, nói được mấy chữ thì khựng lại.

Ai cũng hiểu ý của hắn, dù là sinh vật cứu cực cũng chưa đủ, phải tiếp tục đi tới, tiếp tục lột xác.

Mỗi kỷ nguyên đều sẽ đột nhiên chung kết, sinh vật càng cường đại càng nôn nóng bất an, tới cấp bậc của bọn họ thì càng cảm thấy trong lòng lo sợ.

Sương mù phía trước mù mịt, tất cả đều quá quỷ dị đáng sợ.

Chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết nghi hoặc, nói: “Chuyện này... Không đúng, tuy rằng có suy đoán giữa Thái Âm tồn tại một giới, nhưng cũng không phải tuyệt đối chưa có ai đi qua, có lẽ vào kỷ nguyên trước, có lẽ thời cổ đại trước nữa, đã từng có tiền nhân đi qua con đường kia, có thể nguy hiểm đến như vậy sao?!”

Đại Âm Phủ thật sự đáng sợ, trong mắt người của dương gian, nơi đó là địa phủ, là ngục tràng sâm la, một khi hai giới nối liền thì nhất định trời sụp đất nứt, sinh linh đồ thán, sẽ có hàng tỉ người chết.

Chỉ là, các sinh vật cứu cực lại tin tưởng, hai giới không cách xa lớn đến mức đó, có thể đánh một trận chiến, chưa chắc dương gian đã yếu hơn Đại Âm Phủ quá nhiều.

“Sự đáng sợ trong ghi chép về quan tài chặn cửa có bị khuếch đại không?”

“Đại Âm Phủ nằm phía trên trời xanh? Không giống!”

“Hiển nhiên, cánh cổng nơi này không phải cánh cửa trong truyền thuyết kia.”

“Chỉ là, cho dù nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quan hệ, thủ pháp hơi giống!”

“Các ngươi cảm thấy chuyện này thế nào, có cần kinh động Đệ Nhất Sơn, mời danh sách sinh vật nơi đó ra nói chuyện không?”

Lần lượt có người mở miệng, bởi vì nơi này thật sự không quá thích hợp.

Không xoá bỏ hoài nghi đó thì cứ làm bọn họ bất an.

“Đừng quên, Lê Đạt đi ra từ Đệ Nhất Sơn, từng bái sư ở nơi đó!” Có người nhắc nhở.

“Đi mời sinh vật Đệ Nhất Sơn ra nói chuyện cũng không sao, đừng quên, cũng có truyền thuyết nói rằng Lê Đạt chính là vật hi sinh của Đệ Nhất Sơn, được đưa ra để huyết tế.” Một sinh linh cả người toả ra ngân quang mở miệng.

Hồn lực của hắn ta cực kỳ cường đại, đủ làm thế gian kinh hãi, cả sinh vật cứu cực cũng phải kiêng kị, hiếm có sinh linh có hồn lực mạnh đến tình trạng này.

Những lời này thực kinh người, nếu truyền tới ngoại giới thì nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Sinh vật cấp bậc này cũng ít nhiều biết được một ít chân tướng năm đó, nguyên nhân Lê Đạt chết khó bề phân giải, những người ở đây cũng có suy đoán của từng người.

Nếu Sở Phong ở chỗ này thì nhất định sẽ ứa ra mồ hôi lạnh, hắn từng nghe thấy lời đồn tương tự, thậm chí khi giả mạo đệ tử của Đệ Nhất Sơn, cũng có người nói hắn đang đi chịu chết, chủ động hiến tế.

Có người kể cho hắn nghe, mỗi thời đại Đệ Nhất Sơn đều sẽ thu đệ tử, hơn nữa đều là kỳ tài tuyệt đỉnh của thế gian, nhưng kết quả lại không ai sống sót!

Người có danh khí lớn nhất trong đó chính là Lê Đạt!

Đương nhiên, cũng có người nói, Đệ Nhất Sơn không hiến tế đệ tử, mà là tiến vào một chiến địa khác, có thế giới càng lộng lẫy, có càng đại chiến trường huyết tinh và tàn khốc.

Giống như hậu nhân Thiên Đế trong truyền thuyết, chủ động lao về phía trước dọc theo một con đường.

Mà tục truyền Vũ Thượng Thiên Tôn chính là một trong những hậu đại của Thiên Đế, thân thể tổ tiên xảy ra vấn đề, cho nên ở lại, thật đáng tiếc thật đáng buồn, kết quả cuối cùng chỉ còn lại một mình Vũ Thượng, sau đó lưu lạc đến bước đường này.

Chủ yếu lịch sử quá thâm trầm, quá xa xăm, có vào người sớm đã bị quên đi, đến nay cái tên đế giả cũng không còn nghe nói đến, tất cả đều bị thế gian quên mất.

Bằng không nhất mạch Vũ Thượng có thể trở nên như thế sao, ai dám làm hại họ? Dù có hạng người lòng muông dạ thú, chỉ sợ cũng sẽ chọc cho nhiều người tức giận!

Dù sao, tất cả đều trở thành truyền thuyết, quá khứ ngày trước đã không thể tra xét nữa rồi.

Công tích quá khứ để lại cái gì? Chỉ còn lại những lời đồn thiếu sót mà thôi.

Một rồi lại một kỷ nguyên mất đi, nhất đại sinh linh ngày nào đã trở thành cát vàng, mà con cháu đời sau sớm đã thay đổi không biết bao nhiêu thế hệ.

...

Đệ Nhất Sơn thực an tĩnh, đã phong núi lại một thời gian.

Cửu Hào đứng thẳng trong núi, nhìn chằm chằm chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết, nhe răng cười, trắng đến khiếp người, làm vị bá chủ thế giới ngầm này thật muốn xoay người bỏ đi, không muốn có dính líu gì đến hắn ta.

Bởi vì, cho dù nhìn thế nào thì chân thân của Cửu Hào cũng rất có vấn đề! Ngày nào đó, huyết nhục tái hiện, hắn sẽ là ai, sẽ là sinh vật gì?

“Các ngươi muốn mời ta đi ra ngoài? Nhưng phong núi rồi, không đi.” Cửu Hào thở dài, dưới chân có một đống tro tàn, sau đó hắn lại đốt vàng mã, lẩm bẩm nói: “Lê Đạt, lên đường bình an, về sau ta sẽ đánh chết những người đó!”

Lời nói này làm chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết không biết nói gì, đang đe doạ ông ta sao?

“Quan tài chặn cửa xuất hiện!” Chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết báo ra tình hình cụ thể.

“Hả?!”

Trong chớp mắt, Cửu Hào rung động, cho dù là một tấm da người, cũng bắt đầu rung động, giống như có máu thịt, mái tóc cũng bay múa, hai mắt trống rỗng bắn ra thần quang xé rách thiên địa!

Cuối cùng, Cửu Hào rời núi, đi cùng còn có Lục Hào và Tam Hào!

Trên đường đi, chủ nhân của viện nghiên cứu Hắc Huyết giải thích: “Lê Đạt đã sớm chết, lần này hiện thế chỉ là một tia chấp niệm, chúng ta cũng chưa giết hắn, tiếp xúc và giao thủ với hắn cũng chỉ muốn biết rõ năm đó đã xảy ra cái gì, muốn tìm về vô thượng kinh thư thất lạc ở Đại Âm Phủ, tất cả đều là vì dương gian.”

Bình Luận (0)
Comment